“Tôi muốn chạy, nhưng mỗi lần đều bị tóm về, bị đánh rất thảm.”
“Sau đó, khi căn cứ tạm thời xảy ra bạo loạn, Trần Kiều Kiều kéo tôi ra làm lá chắn, bị dị chủng cắn xé. Tôi khó khăn lắm mới thoát ra ngoài, nhưng chúng lại chê tôi vô dụng rồi ném tôi cho dị chủng…”
Làm sao cô có thể không hận chết đôi tra nam tiện nữ đó cho được?
Thịnh An tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai cô ấy.
Tưởng Ngư gần như sắp gục ngã, dựa vào Thịnh An, cảm nhận được sức mạnh của cô, mới thở phào một cái.
Bàn tay của Thịnh An nhẹ nhàng vỗ về.
Tưởng Ngư dựa vào cô, nước mắt lăn dài trên má, giọng đầy phẫn nộ: “Ngày tôi sống lại, tôi suýt nữa đã giết chết bọn họ! Nếu không phải còn lý trí, tôi cũng sẽ không kiềm chế mà chỉ đơn thuần phanh phui mối quan hệ của hai kẻ đó rồi chia tay với Dư Lợi Thiên.”
Thế giới vẫn chưa hỗn loạn, cô ấy không thể tùy tiện giết người.
Nhưng cô ấy cảm thấy bực bội!
Thịnh An xoa xoa đầu đối phương, “Tất nhiên có thể căm thù, cũng phải báo thù, bọn họ xứng đáng nhận điều đó mà.”
Giọng nói của cô như lẽ đương nhiên.
Tưởng Ngư ngước lên nhìn vào đôi mắt của cô, như thể tìm thấy một nơi có thể bao dung tất cả.
Cảm giác được người khác hiểu và ủng hộ…
Quả thật làm cho lòng người ấm áp.
Tưởng Ngư tựa vào gần Thịnh An hơn, như đang nạp lại sức lực từ cô.
Thịnh An vỗ về bả vai cô ấy.
Hách Kính Nghiệp khoẻ miệng khẽ giật giật.
Chị Thịnh…
Thật sự, muốn mạnh mẽ có mạnh mẽ, muốn dịu dàng có dịu dàng, có thể nháy mắt khiến người khác tin tưởng ngay lập tức, đột phá mọi phòng thủ tâm lý.
— Quá trâu bò, chị của em.
Tưởng Ngư điều chỉnh một chút, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, lại hỏi: “Tôi đã nói ra tất cả những gì mình biết, mà tôi cũng không phải là dị năng giả không gian thực sự, thế mấy người còn muốn tôi làm gì nữa?”
Điện thoại thông báo có tin nhắn.
【Lão Trương: Mang về.】
Thịnh An không để tâm, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Tưởng Ngư, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Còn một câu hỏi cuối cùng, không gian của cô có thể cho người khác vào không?”
Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng như lặng im đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bên kia, mọi người trong phòng họp chăm chú theo dõi màn hình.
Đây là một vấn đề rất quan trọng.
Việc Tưởng Ngư có thể tận dụng không gian của mình đến mức nào, phụ thuộc vào việc người khác có thể vào trong hay không.
Nếu không thể vào, thì mảnh đất đen đó chỉ có thể dùng để lấy đất.
Tưởng Ngư nghĩ một lúc, dưới ánh mắt tin tưởng của Thịnh An, cắn răng nói—
“Tôi có thể vào, nhưng người khác thì không thể.”
Dừng lại một chút, cô ấy bổ sung: “Nếu người khác có thể vào, chắc chắn tôi sẽ cho Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều vào trong, hủy thi diệt tích (*), giết chết bọn họ.”
(*) Giết người rồi phi tang chứng cứ.
Cô ấy nhìn thẳng vào Thịnh An, “Cô tin tôi!”
Thịnh An nhìn sâu vào mắt đối phương , rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi đương nhiên tin tưởng cô rồi.”
Ánh mắt của cô chân thành, như thể hoàn toàn tin tưởng.
Bị cô nhìn như vậy, ánh mắt Tưởng Ngư thoáng chốc loé lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác, trong lòng có chút rối rắm cùng chột dạ.
Thịnh An làm như không thấy, dời tầm mắt đi.
Hách Kính Nghiệp nhíu mày, muốn nói gì đó.
Nhưng Thịnh An liếc cậu một cái, khiến cậu lập tức im lặng.
— Tưởng Ngư đang nói dối.
Nhưng điều đó không quan trọng, dù sao đất đen cũng phải được sử dụng, lại có rất nhiều đất để trồng trọt, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ nói ra sự thật rhooi.
Thịnh An không hề vội vàng.
Cuộc trò chuyện tạm thời dừng lại.
“Chúng ta để lại một phương thức liên lạc, cô có muốn đi cùng chúng tôi đến Cục Đặc vụ Tận thế không? Nếu không muốn đi, thì cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đến.” Thịnh An lấy điện thoại ra.
Tưởng Ngư do dự: “Tôi đi làm gì?”
Thịnh An mỉm cười nhẹ: “Có vài thứ cần để vào không gian của cô.”
Mắt Tưởng Ngư sáng lên.
Đúng rồi.
Bây giờ cô đã đầu quân cho quốc gia, gia nhập Cục Đặc vụ Tận thế trong thời kỳ tận thế, cô hoàn toàn không cần phải tự chuẩn bị hàng hóa, quốc gia có thể cung cấp cho cô cơ mà!
Những thứ mà quốc gia chuẩn bị chắc chắn đầy đủ hơn cô nhiều!
Hơn nữa, một số hàng hóa bị quản lý, chỉ có quốc gia mới có thể cho cô tích trữ vào trong!
Vũ khí, đạn dược, thuốc men, cof thứ gì quốc gia không lấy được cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Tưởng Ngư cảm thấy hưng phấn.
Cô thậm chí không thể chờ đợi thêm được ⁰nữa.
Đang chuẩn bị lên tiếng.
Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, một giọng nam lớn tiếng gọi: “Tiểu Ngư! Tiểu Ngư, em có ở nhà không?”
Tưởng Ngư sắc mặt biến đổi, thần sắc trở nên dữ tợn.
“Dư Lợi Thiên?” Thịnh An hỏi.
Tưởng Ngư gật đầu, đầy căm hận.
Thịnh An hỏi: “Có muốn gặp không?”
Cô xoa đầu Tưởng Ngư, “Nếu cô không muốn gặp, tôi có thể khiến cô không bao giờ phải gặp lại họ nữa.”
“Không, tôi muốn báo thù, tôi phải tự tay chứng kiến cảnh thảm hại của bọn họ!”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, đứng dậy: “Để anh ta vào.”
Sao có thể để cho cô bị tra tấn suốt một năm, trong khi bọn họ lại nhẹ nhàng thoát khỏi mọi thứ trước khi tận thế đến?
Cô ấy phải khiến bọn họ sống trong sự đau khổ của thế giới tận thế!
Tưởng Ngư đã quyết tâm, để người vào.
Thịnh An không bày tỏ ý kiến, chỉ cần tôn trọng là được.