Thịnh An nói xong, Tưởng Ngư rõ ràng cứng đờ lại.
Hiển nhiên, đây không phải là chủ đề mà cô ấy muốn đề cập, về việc mình có “bàn tay vàng”, cô không muốn tiết lộ nhiều.
Thịnh An nhìn cô ấy, lại mỉm cười, giọng điệu rất thân thiện: “Tưởng Ngư, vẫn như tôi đã nói, chúng tôi sẽ không hại cô. Cô cũng nên biết rằng trong tương lai, sẽ có rất nhiều dị năng giả, không chỉ một mà nhiều người sở hữu không gian dị năng, đúng chứ?”
Cô ấy không đặc biệt, nên không cần phải sợ.
Tuy nhiên, Tưởng Ngư vẫn còn do dự.
Cô ấy thực sự có chút đặc biệt…
Hách Kính Nghiệp chợt hiểu ra, ánh mắt nghi hoặc: “Chẳng lẽ cô không phải là dị năng giả không gian, mà là vì lý do khác nên mới có không gian?”
Nghĩ đến thông tin trước đó đã nghe được.
Hách Kính Nghiệp trợn mắt: “Chiếc vòng ngọc! Chiếc vòng ngọc mà cô lấy lại từ bạn trai cũ là một không gian ư?”
Cậu nhạy bén đến mức khiến người khác sợ hãi.
Tưởng Ngư: “?”
— Họ làm sao biết được?!
Cô kinh hoàng nhìn họ.
Phản ứng của cô ấy nói rõ hết thảy.
Thịnh An biểu cảm kì quái, nói: “Bạn trai cũ của cô phản bội cô cùng người khác, chiếc không gian của cô cũng bị cướp đi, nên ở kiếp trước cô có kết cục thảm thương. Kiếp này cô tái sinh, lấy lại không gian, thề sẽ khiến đôi tra nam tiện nữ kia phải chịu kết cục thê thảm?”
Tưởng Ngư: “??”
— Không phải, mấy người này sao cái gì cũng biết hết vậy??
Cô không biết mình tiwf bao giờ đã để lộ tiếng gió gì?!
Cô đã luôn rất cẩn thận mà!
Thịnh An như đã hiểu ra, gật đầu nhìn Hách Kính Nghiệp, tổng kết lại: “Thời Tiêu.”
Hách Kính Nghiệp gật đầu đồng ý.
— Đã xác định, đây là nhân vật chính “Thời Tiêu”.
Cùng lúc đó, tin nhắn hiện lên trên điện thoại.
【Lão Trương: Thời Tiêu là ai?】
Tưởng Ngư: “Thời Tiêu là ai?”
Thịnh An giải thích: “ Là một người không quá khoẻ mạnh.”
Tưởng Ngư: “???”
— Đây rốt cuộc là cái gì với cái gì vậy?!
Thịnh An khôi phục suy nghĩ, ho nhẹ một cái, rồi hỏi tiếp: “Nếu không phải dị năng giả không gian, không gian của cô chắc chắn không giống bình thường chứ?”
Nói đến đây, Tưởng Ngư lập tức chán nản.
Cô ấy nhấn mạnh: “Dù tôi không phải dị năng giả không gian, nhưng không gian đã ở trong người tôi. Chiếc vòng ngọc đã hoàn toàn biến mất, mấy người muốn cướp cũng không cướp nổip đâu!”
Thịnh An mặt không biểu cảm, “Cô yên tâm, không có ai cướp của cô đâu.”
Không gian ở trong người ai cũng giống nhau, miễn là họ có thể sử dụng được là được.
Tưởng Ngư uể oải nói: “Nó có chút khác biệt, không bằng các dị năng giả không gian khác. Dù vừa mới thức tỉnh, không gian của họ rất nhỏ, nhưng có thể lớn lên, còn không gian của tôi thì không biết có thể mở rộng không.”
“Hơn nữa, không gian của họ có thể duy trì tốc độ chảy của thời gian, đồ vật không bị hỏng. Còn không gian của tôi lại giống hệt bên ngoài, bên trong chỉ là đất đen trống rỗng, đồ vật để vào một thời gian cũng sẽ hỏng, không thể tích trữ được!”
Cô ấy có vẻ vẫn còn chút không hài lòng.
Thịnh An lại trở nên nghiêm túc.
Hách Kính Nghiệp cũng ngay lập tức ngồi thẳng dậy, cất cao giọng: “Đất đen?!”
Tưởng Ngư mờ mịt gật đầu.
Thịnh An chăm chú nhìn cô: “Kích thước bao nhiêu?”
Tưởng Ngư: “Rất lớn, ranh giới toàn là sương mù, tôi không đo cụ thể.”
Thịnh An từ từ thở ra một hơi.
Hách Kính Nghiệp thở dài: “Vậy có nghĩa là không gian của cô là đất đen, tốc độ chảy thời gian giống hệt bên ngoài, lại còn rất lớn, mà cô chỉ định dùng để tích trữ vật tư, còn ghét bỏ không thể giữ tươi?”
Ánh mắt của cậu ta nhìn Tưởng Ngư như nhìn một đứa ngốc.
“À?” Tưởng Ngư càng thêm hoang mang.
Hách Kính Nghiệp cảm thấy rất cạn lời, quay đầu nhìn về phía Thịnh An.
Thịnh An đã trải qua cú sốc từ "Thời Tiêu" lần trước, lúc này cô khá thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Thời Tiêu chính là Thời Tiêu.”
Không phải chính là cái tên mà Thịnh An cảm thấy chán ghét hay sao?
Đó là đất đen đấy!
Trong thế giới tận thế, nơi nơi đều là đất cháy khô cằn, thì đất đen này chính là nơi lý tưởng để trồng trọt.
Hơn nữa, nó cũng là nơi lý tưởng cho nghiên cứu và thí nghiệm trồng trọt.
Thịnh An và Hách Kính Nghiệp liếc nhìn nhau, đều nhận ra ý định của đối phương.
Tưởng Ngư cảm thấy họ sẽ chẳng nói ra lời tốt đẹp gì cả.
Nhưng vì không gian, cô ấy nhớ lại kiếp trước.
“Mấy người không phải tôi, sẽ không hiểu được những gì tôi đã trải qua. Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều, hai kẻ tiện nhân đó đã cướp đi không gian của tôi, từng bước một đẩy tôi xuống bùn lầy. Mấy người không biết chúng đã làm gì với tôi đâu!”
Nói đến đây, tâm trạng Tưởng Ngư trở nên bất ổn, mắt cô đỏ lên.
“Khi tận thế ập đến, Trần Kiều Kiều lợi dụng không gian để lưu trữ rất nhiều thức ăn, Dư Lợi Thiên cũng theo chân cô ta mà hưởng thụ cuộc sống xa hoa.
“Ở kiếp trước, tôi không phát hiện ra Dư Lợi Thiên có vấn đề. Trong thời kỳ tận thế, chúng tôi còn chưa chia tay, bọn họ mang tôi theo nhưng lại biến tôi thành nô lệ.”
Cơ thể cô ấy bắt đầu run rẩy, giọng nói khản đặc: “Chúng không cho tôi ăn, nếu tôi muốn ăn, thì phải như một con chó nhặt thức ăn trên đất, còn đem tôi cho một dị năng giả khiến tôi bị lăng nhục…”