17
Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó.
Từ tiếng khóc ngắt quãng của Trương Ngọc, tôi lắp ghép lại được diễn biến của sự việc.
Bố tôi làm bất động sản, mấy năm trước đã mở rộng quy mô công ty quá lớn, những năm gần đây kinh tế suy thoái, nhiều dự án chưa thu hồi được vốn.
Đứt gãy dòng tiền là một chuyện rất đáng sợ.
Để duy trì hiện trạng, bố tôi đã nghĩ đến việc liên hôn với nhà họ Lý.
Ai ngờ không chỉ không thuyết phục được tôi, mà nhà họ Lý sau khi biết tôi chỉ tốt nghiệp trung học và không có tiếng nói trong nhà, liền quay sang chọn Lâm Lạc Kỳ.
Trương Ngọc làm sao có thể để con gái mình rơi vào hố lửa, kiên quyết không đồng ý.
Bố tôi nghĩ đến việc đi vay vốn để vượt qua khó khăn, ít nhất là để dự án mới có thể vận hành.
Ai ngờ giữa chừng, nhà phát triển bên kia lại đột ngột rút vốn.
Đến lúc này, bố tôi hoàn toàn bị dồn vào đường cùng.
Ông bắt đầu làm những việc mờ ám để kiếm tiền nhanh bù đắp thiếu hụt, chẳng bao lâu thì bị cảnh sát chú ý.
May mà tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với gia đình này, số tiền trong tay đều là của mẹ tôi để lại nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Khi bố của Trang Dục tìm đến tôi, tôi đang theo quy định hợp tác điều tra.
Trang Dục có đôi mắt và khuôn mặt dường như thừa hưởng từ cha mình, lạnh lùng và dài hẹp. Có lẽ vì công việc, bố anh ấy trông còn nghiêm khắc hơn, giữa lông mày có những nếp nhăn sâu hình chữ Xuyên.
Ông ấy không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Trang Dục đột nhiên nói nó không muốn đi du học nữa.”
Ông ấy uống một ngụm nước:
“Tôi không có chấp niệm gì với việc nó học ở đâu, trong nước cũng được, đi nước ngoài cũng được.”
“Nhưng trường đó là ngôi trường nó luôn muốn vào, tôi không nghĩ nó sẽ đột nhiên đổi ý.”
“Nó nói, nó có người mình rất thích, nếu khoảng cách quá xa, nó sợ rằng mối tình này khó duy trì.”
“Là một người bố, dù không thể hoàn toàn ngăn con mình đi đường vòng, nhưng từ nhỏ đến lớn, nó ít khi làm tôi phải lo lắng. Liệu sau này nó có hối hận vì lựa chọn hôm nay không? Tôi không chắc. Cô Lâm, cô có chắc không?”
Tôi sững lại, sống mũi chợt cay xè.
Tôi tin rằng với năng lực của Trang Dục, bất kể anh ấy chọn gì cũng sẽ sống tốt.
Nhưng nếu như, anh ấy thực sự hối hận thì sao?
Tôi không có nhiều tình cảm với bố mình, lúc nhỏ ông không quan tâm đến tôi, sau khi mẹ tôi mất thì lại càng không.
Chuyện này xảy ra, tôi cũng không muốn nghe tin tức gì về ông.
Tôi nghĩ đó là chuyện không liên quan đến mình, cùng lắm là tôi xui xẻo, phải chịu chút liên lụy.
Nhưng tôi không thể quên đêm hôm đó, khi anh ấy nói rằng mình muốn làm công tố viên, ánh sao như rơi vào đôi mắt anh ấy.
Khi đó tôi đã nói, sự ngây thơ của anh ấy được bảo vệ rất tốt.
Còn điều mà tôi không nói ra là, anh ấy cũng rất muốn tôi tiếp tục bảo vệ sự ngây thơ của mình.
Bố Trang Dục nhìn tôi:
“Tôi không muốn con trai tôi hoặc người yêu của nó có bất kỳ vết nhơ nào, không thể có điều gì để người khác bàn tán.”
“Tôi không muốn con mình sống quá vất vả.”
“Mong cô hiểu cho tấm lòng của một người bố.”
18
Vụ án của bố tôi nhanh chóng được chuyển đến viện kiểm sát.
Lúc đó Trang Dục đang ôn thi, hai tai không màng chuyện bên ngoài, huống chi cả tôi và bố anh đều cố tình giấu diếm, chỉ hy vọng anh ấy không nghe được manh mối nào từ bạn bè.
Chuyện của bố tôi cũng ngẫu nhiên làm tôi bừng tỉnh.
Cuối cùng tôi quyết định sẽ chuyển nhượng quán “Vượt Giới” đi.
Dạo này, tôi hay ngẩn ngơ.
“Trông em không được ổn lắm.”
“Em bình thường mà?”
Trang Dục nghiêm túc: “Lâm Hạ, đừng giấu anh chuyện gì.”
Tôi hơi giật mình, nhưng nghĩ rằng nếu anh ấy nghe về chuyện của bố tôi thì không thể có phản ứng như vậy. Tôi đổi lời: “Thực ra... có một chuyện em chưa nói với anh.”
“Gì thế?”
“Em đã nhìn thấy tờ đơn của anh rồi, cái kẹp trong sách Luật Hình sự ấy.”
Trang Dục thoáng sững sờ, rõ ràng trên mặt lướt qua một chút hoảng loạn: “Anh chưa điền tờ đơn đó, thực ra anh đã quyết định sẽ ở lại trong nước học, Lâm Hạ, em...”
“Anh hãy đi du học đi.”
Trang Dục bối rối: “Tại sao?”
Ban đầu tôi định dùng cớ này để chia tay.
Nhưng khi tôi nhìn Trang Dục, lại không thể nói ra lời.
“Em đã hỏi rất nhiều người, họ nói về hệ thống pháp luật này hay hệ thống pháp luật kia, em không hiểu rõ lắm. Chỉ biết rằng ngành của anh cần phải học sâu thêm thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa, em đã lén tìm hiểu về ngôi trường mà anh định đăng ký, nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vậy chẳng phải em có thể thoải mái dựa vào anh mà sống sung sướng sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, Trang Dục vừa cười vừa nói: “Ở trong nước cũng có thể cho em sống sung sướng mà.”
“Tóm lại là anh muốn đi thì cứ đi.”
“Em chỉ đùa thôi. Thực ra em lo lắng rằng, nếu lý do anh từ bỏ việc học ở nước ngoài có liên quan đến em, sau này anh hối hận thì phải làm sao? Em không muốn anh nghĩ rằng em đã ảnh hưởng đến sự lựa chọn của anh.”
“Anh sẽ không...”
“Với lại, đợi khi anh học xong trở về, có khi em đã trở thành một bà chủ giàu có rồi! Em thực sự muốn trải qua một mối tình xa cách địa lý, nghe có vẻ rất ngầu mà. Anh phải có chút niềm tin vào tình cảm của chúng ta chứ.”
“Thật không?”
Tôi vẫy tay: “Ái phi à, khanh ở đây thì trẫm thực sự không còn tâm trạng lo việc triều chính nữa.”
Trang Dục không nhịn được cười, dưới bàn anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt có chút tối lại: “Là em đã chủ động bắt chuyện với anh, nên em không được buông tay.”
Tôi cảm thấy lòng mình chợt lay động.
“Chuyện du học, để anh suy nghĩ thêm.”
19
Tháng mười một, Trang Dục cuối cùng cũng nộp đơn xin học.
Tháng này là tháng sinh nhật của chúng tôi.
Sinh nhật của chúng tôi cách nhau không bao lâu, tính ra anh còn lớn hơn tôi một chút.
Vào đêm tôi biết chuyện này, anh bắt tôi gọi anh là 'anh' suốt cả đêm.
Sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy đói.
Bất chợt nổi hứng đòi nấu cháo, một bát cháo bí đỏ nấu nhạt nhẽo, cuối cùng phải nhờ đến Trang Dục ra tay mới có thể ăn tạm được.
Vừa ăn cháo tôi vừa hỏi: “Khả năng anh được nhận vào ngôi trường đó là bao nhiêu?”
Trang Dục cố tình nhíu mày: “Chắc là 99.99%.”
“Tại sao vẫn còn 0.01% chưa chắc chắn vậy?”
“Không phải chưa chắc chắn.”
Trang Dục cười: “Là để không tỏ ra quá tự tin.”
Hôm sau, tôi gọi điện cho bố Trang Dục.
“Trang Dục đã nộp đơn xin học rồi.”
“Ừ.”
Tôi im lặng một lúc rồi nói, khi Trang Dục đi du học, tôi sẽ chia tay với anh ấy... được không?
Trang cục trưởng im lặng còn lâu hơn tôi, cuối cùng ông ấy cũng đáp: “Được.”
“Đối xử với con gái nhà người khác như vậy, tôi thật xin lỗi.”
Mắt tôi nóng bừng, vội lau đi giọt nước mắt vừa rơi.
20
Tháng ba.
Mùa thu đi qua, mùa xuân lại đến, một năm nữa trôi qua.
“Vượt Giới” đã chuyển nhượng thành công, người tiếp nhận chính là một khách hàng cũ của chúng tôi.
Anh ấy cảm thấy Hổ Tử và Tiểu Kim rất đáng tin cậy, cũng hiểu rõ về “Vượt Giới”, nên muốn giữ họ lại.
Trước khi đi, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của hai người họ, tôi đá mỗi người một cái.
“Làm cái gì vậy, có phải chị sắp c.h.ế.t đâu!”
Đồng thời, tôi cũng đưa ra một quyết định quan trọng.
Tôi quyết định tham gia kỳ thi đại học, tôi muốn tiếp tục học. Không chỉ để tiến gần với Trang Dục hơn, mà còn vì trong thời gian ở bên anh, tôi đã hiểu ra điều mình thực sự khao khát và tiếc nuối suốt bao năm qua là gì.
Nếu mẹ còn sống, bây giờ chắc tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?
Trang Dục nghe tin tôi chuẩn bị học hành, không tỏ ra ngạc nhiên chút nào: “Biết thế anh đã không đăng ký học trường nước ngoài, vậy anh có thể kèm em học rồi.”
Tôi đảo mắt: “Anh tỉnh lại đi, ai mà nhìn thấy cái mặt của anh còn học vào nổi chứ.”
Trang Dục bị tôi chọc cười.
Không lâu sau, đơn xin học của anh đã được chấp thuận.
Tôi bắt đầu đến thư viện của Đại học Chính pháp, chỉ là người học bây giờ đã đổi thành tôi.
Anh có rất nhiều thời gian ở bên cạnh tôi.
Tháng sáu, tôi cùng Trang Dục chụp ảnh tốt nghiệp.
Trước đây ở Đại học Chính pháp đã có lời đồn rằng Trang Dục có một cô bạn gái là chủ quán bar.
Tất nhiên, bây giờ tôi là một người thất nghiệp.
Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trước mặt nhiều bạn bè của anh như vậy, xung quanh đầy những tiếng thì thầm.
Tôi cảm thấy không thoải mái, theo bản năng muốn lùi ra ngoài.
Nhưng tay tôi lại bị một bàn tay nắm chặt.
Tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn Trang Dục, anh cười với tôi: “Chạy gì chứ?”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác nghèn nghẹn, và tôi bất chợt nhìn thấy Lâm Lạc Kỳ.
Cô ta đứng không xa, không biểu lộ cảm xúc gì nhìn tôi.
Tôi không biết nên đối diện với cô ta bằng ánh mắt nào, vội vã lảng tránh.
Nhiếp ảnh gia chụp cho chúng tôi một tấm ảnh chung, tôi mặc áo sơ mi trắng và quần jeans giản dị, còn Trang Dục cười rạng rỡ bên cạnh tôi.
Nhìn vào bức ảnh, tôi bỗng thấy mơ hồ, tự hỏi sao thời gian trôi nhanh đến thế.
Ngày tôi bắt chuyện với anh ấy, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng chúng tôi sẽ có ngày hôm nay.
Nhưng Trang Dục thật sự quá tốt.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc tôi mở quán bar là vô nghĩa, chỉ biết giúp tôi nấu canh giải rượu khi tôi say.
Chưa bao giờ cho rằng việc tôi bận rộn hay từ chối lời mời của anh là không quan tâm anh, mà chỉ đến bên tôi khi anh không bận rộn.
Anh không nghĩ rằng tính khí và sự bướng bỉnh của tôi là gánh nặng.
Chúng tôi đều thích thể thao mạo hiểm.
Anh sẽ chọn xem những bộ phim giải trí nhạt nhẽo mà tôi thích.
Anh thậm chí không thấy phiền khi đi làm móng cùng tôi, chỉ yên lặng ngồi bên đọc sách.
Khi tôi hỏi cái nào đẹp hơn, anh nghiêm túc trả lời như thể đang nghiên cứu một vấn đề học thuật quan trọng.
Thậm chí, anh từng nghĩ đến việc từ bỏ cơ hội du học vì tôi.
Sau khi mẹ mất, tôi đã quen với việc trở thành một lựa chọn thay thế.
Một cô con gái không thành công, còn có một cô con gái khác.
Một quán bar đóng cửa, thì mở quán bar khác.
Đây là lần đầu tiên có người chọn tôi, trong khi rõ ràng có một lựa chọn tốt hơn.
Nhưng tiếc là, cuối cùng tôi vẫn phải phụ lại sự lựa chọn đó.