[Zhihu] - Âm Thanh Giữa Mùa Hạ

Chương 1


2 ngày


1

Đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại Trang Dục trong tình huống thế này.

Gần đây trên mạng tràn lan những tin đồn xấu về tôi.

Là một nữ diễn viên tuyến ba không mấy nổi bật, công ty đã định bỏ qua mà không xử lý khủng hoảng truyền thông, chỉ có quản lý của tôi, Cửu Cửu, nhất quyết tìm luật sư để giúp tôi kiện tụng quyền danh dự.

Hôm nay, luật sư hẹn chúng tôi gặp mặt tại một quán cà phê.

Trang Dục ngồi đó một cách điềm tĩnh, mà tôi thì phải gắng hết sức để không quay đầu bỏ đi.

Cửu Cửu giới thiệu vài câu, rồi đưa ra một xấp tài liệu: “Tình hình hiện tại của chúng tôi là như vậy, đây là tài liệu tôi đã chuẩn bị.”

Trang Dục xem từng trang rất cẩn thận, thậm chí còn dừng lại đôi chỗ.

Tôi biết trong đó có gì.

Phần lớn là ảnh chụp màn hình những lời mắng chửi tôi trên mạng.

Bố phạm tội, bản thân làm việc tại quán bar, được đại gia bao nuôi, bệnh ngôi sao...

Tôi như đang ngồi trên đống lửa

“Vậy những điều này đều là sự thật?”

Cửu Cửu sững lại một chút: “Đương nhiên là không...”

Trang Dục cười nhạt một tiếng, đầy ẩn ý.

“...Dù sao thì, sự thật cũng không phải như những gì họ viết... Nếu anh không muốn nhận vụ này thì thôi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”

Trang Dục liếc nhìn tôi: “Cô nghĩ với ngân sách của mình, có thể tìm được luật sư phù hợp hơn tôi sao?”

Anh chỉnh lại tập tài liệu trong tay, ra hiệu cho trợ lý phía sau đưa máy tính bảng đến.

Cửu Cửu nhìn vào những ghi chú chi chít trên đó, trong phút chốc đã im bặt.

Việc một luật sư trẻ như vậy tại công ty luật Giang Thị có thể thăng cấp thành đối tác cấp một, có nghĩa là mỗi năm anh đều kiếm về một doanh thu khổng lồ.

Cửu Cửu không thể hiểu nổi vì sao anh lại để mắt đến khoản tiền nhỏ của chúng tôi.

Tôi cũng không tài nào lý giải nổi.

Dù sao khi chia tay, chúng tôi chẳng hề vui vẻ gì.

Cách đây không lâu, tôi còn thấy anh trong một video phỏng vấn.

Trong video, gương mặt anh lạnh lùng, trả lời các câu hỏi còn thành thạo hơn cả tôi, người đã quen đối mặt với máy quay nhiều năm.

“Nghe nói luật sư Trang thời trẻ đã có một mối tình vô cùng nồng nhiệt, thậm chí từng nghĩ đến việc bỏ học vì cô gái đó?”

Trang Dục cười nhạt: “Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Mọi người đừng học theo tôi.”

2

Sau khi chào tạm biệt, Cửu Cửu đi thanh toán.

Tôi đi vào nhà vệ sinh trước.

Kỳ sinh lý đến, cơn bụng đau dữ dội khiến cả dạ dày tôi cũng bị ảnh hưởng, mồ hôi lạnh tuôn xuống hai bên thái dương.

Vừa nãy tôi đã gắng gượng, nhưng giờ sắc mặt đã trắng bệch.

Đã vào đông.

Bầu không khí ảm đạm cứ mãi đeo bám.

Tôi chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài nghịch bật lửa, tôi suýt nữa thì cho rằng mình gặp ảo giác.

Vẻ ngoài Trang Dục vẫn nổi bật như xưa, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc ẩn sau cặp kính gọng bạc khiến anh trông có chút xa cách.

Bộ vest được may đo tinh tế, khoác hờ lên một chiếc áo măng tô, giờ đây đã có phong thái tinh tế lịch lãm của một người thành đạt.

Nhưng lời nói lại không mấy dễ nghe, thậm chí còn có chút cay nghiệt.

“Biến mình thành thế này, rời xa tôi cô sống tốt quá nhỉ.”

“Tạm ổn thôi, còn thở là được.”

Môi Trang Dục mím chặt môi mỏng, tôi quen thuộc với biểu cảm này, là dấu hiệu anh sắp nổi giận.

“Nếu không có việc gì thì tôi...”

“Đây là cái gì?”

Trang Dục cầm một tập tài liệu.

Tôi đeo kính áp tròng, dễ dàng nhìn rõ nội dung trên đó.

Là hồ sơ khám bệnh của tôi.

Dùng quá liều thuốc an thần.

Là bằng chứng cho thấy tôi từng mắc chứng trầm cảm.

Cửu Cửu chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng, cô ấy hiểu tôi đến mức đã tìm hết tất cả những gì có thể tìm, lo rằng có thể sẽ cần đến.

Kiện tụng lẫn dư luận đều phải đối mặt, có thêm ý kiến của chuyên gia vẫn tốt hơn.

Thấy tôi không nói lời nào, Trang Dục gằn từng chữ một: “Tôi hỏi cô, đây là cái gì?”

Tôi định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

Như có gì đó đâm vào mắt đau nhói.

Rõ ràng vừa nãy, tay anh vẫn còn trống không.

Tôi bật cười: “Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Trang Dục sửng sốt.

Đáy mắt anh thoáng hiện vẻ tức giận.

Đúng lúc Cửu Cửu bước đến, định chào hỏi: “Luật sư...”

Trang Dục chỉ nói: “Được rồi.”

Rồi quay người bước đi.

Nửa lời nói của Cửu Cửu còn dang dở.

“...Đẹp trai thật, nhưng tính cách hơi tệ. Tính khí của anh ta giống hệt những ngôi sao khó tính trong giới giải trí, thất thường chẳng chịu nổi!”

“Có vậy sao?”

“Đương nhiên...”

Trợ lý của Trang Dục đứng cách đó không xa, nhìn thấy chúng tôi thì liền bước nhanh tới: “Luật sư Trang nhờ tôi đưa cái này cho cô, cô Lâm, trời trở lạnh rồi, chú ý giữ ấm.”

Lòng bàn tay tôi ấm lên, nhìn chiếc máy sưởi tay cô ấy đưa, tôi không khỏi sửng sốt.

Cửu Cửu cũng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đổi giọng: “...Không có gì! Chắc chắn là tôi đã hiểu lầm.”

Luật sư Trang, rõ ràng là một người tốt mà!

Tôi khẽ thở ra, nhưng mắt lại cay xè.

Cửu Cửu nhìn tôi một lúc, đột nhiên như nhận ra điều gì đó: “Hạ Hạ, hai người... quen nhau từ trước à?”

Đâu chỉ là quen biết.

Nhưng thế thì sao chứ, anh ấy đã kết hôn rồi.

3

“Anh đẹp trai, thêm WeChat nhé?”

Đó là tôi của 8 năm trước, trang điểm mắt khói, khoác áo lông chồn, trông hệt như một chị đại giang hồ.

Nữ cảnh sát gõ bàn với vẻ không hài lòng: “Làm ơn để ý tình huống một chút, đây là đồn cảnh sát!”

“Chị cảnh sát à, mấy người bọn em trong thị trường hôn nhân không nhiều cơ hội tốt như các chị, rất mong mỏi được gả đi, thông cảm một chút đi mà!”

Cô ấy bị lời nói không chút xấu hổ của tôi làm nghẹn lại, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Anh chàng đẹp trai ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, không nói gì mà tiếp tục cúi xuống lướt điện thoại.

Tối hôm đó ở quán bar có người uống quá chén rồi xảy ra xô xát, không biết ai đã báo cảnh sát.

Có vài thằng em của tôi dính líu vào chuyện đó, nên tôi đến để nộp tiền bảo lãnh đưa người về.

Vừa bước vào cửa, tôi đã phát hiện ra Trang Dục có mặt.

Anh mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, da màu lúa mạch sáng khỏe, chiếc áo khoác kéo khóa lên tới cằm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt với chiếc mũi cao nổi bật. Đôi chân dài của anh dường như không biết đặt đâu cho vừa với chiếc ghế không đủ cao. Vẻ đẹp sạch sẽ, điển trai pha chút lạnh lùng, xa cách như không vướng bụi trần.

Tôi chưa kịp tìm, không ngờ lại gặp anh ngay ở đây.

Anh không để ý đến tôi, nhưng tôi cũng không bỏ cuộc.

Dù gì thì làm việc trong ngành của tôi, ít nhiều cũng phải có kỹ năng giao tiếp “trâu bò”.

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh: “Giờ này mà ở đồn cảnh sát, cậu gây chuyện hay người quen của cậu gây chuyện vậy? Nói cho chị đây biết, chị quen địa bàn này, có thể giúp cậu thu xếp...”

Nữ cảnh sát không chịu nổi: “Cô Lâm!”

Tôi xua xua tay: “Biết rồi, biết rồi...”

“Ồn quá.”

“Hả?”

Trang Dục tháo tai nghe, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô ồn quá, có chuyện gì không?”

Tôi lập tức giải thích: “Tôi không phải ồn, tôi chỉ là...”

Tôi còn chưa nói hết câu thì bị một thằng em vừa được thả ra đã cắt ngang.

“Chị Lâm! Chị Lâm yêu quý của em! Khuya thế này còn bắt chị chạy một chuyến, bọn em thật không ra gì mà! Chị, người này là...”

Lời của Hổ Tử, một trong mấy đứa em của tôi, nghẹn lại ngay khi nhìn thấy mặt của Trang Dục.

Tiểu Kim ở phía sau cũng sững lại, kéo lấy tay trái của tôi.

Tôi: “Làm gì vậy?”

Tiểu Kim: “Ở quán bar còn có việc, chị nên đi thôi.”

“Chị còn chưa xin được WeChat mà...”

Hổ Tử cũng kéo tay phải của tôi, dùng câu thành ngữ không hợp hoàn cảnh lên tiếng khuyên nhủ: “Chị Lâm, đời người không có bữa tiệc nào không tàn, hôm nay quán bar còn nhiều việc phải giải quyết, WeChat để em xin giúp chị sau...”

Nữ cảnh sát cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiểu Kim đảm bảo: “Chuyện tuyệt đối hợp pháp.”

Thực ra tôi không biết có chuyện gì để giải quyết.

Hai đứa chúng nó chính là chuyện duy nhất tôi cần giải quyết hôm nay.

Nhưng Tiểu Kim và Hổ Tử cứ nháy mắt lia lịa với tôi cứ như bị chuột rút, tỏ vẻ có chuyện muốn nói nhưng không tiện nói ở đây.

Tôi hất tay bọn họ ra, đứng dậy chỉnh lại áo lông chồn, thầm nghĩ thôi được, hòa thượng chạy rồi thì miếu vẫn còn đứng đó, không cần phải vội lúc này.

“Được rồi, biết rồi.”

Tôi tiếc nuối nhìn Trang Dục: “Đi nhé em trai, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Tiểu Kim vừa lên xe đã ngay lập tức nói với tôi: “Chị, chị thật đúng là ai cũng dám trêu chọc.”

Tôi ngồi ở ghế sau, không để ý lắm: “Sao vậy?”

Hổ Tử vừa khởi động chiếc xe thể thao của tôi vừa nói: “Chị đã nghe nói về Phó Cục trưởng Trang chưa? Ông ấy đã phá nhiều vụ án lớn, là Bao Thanh Thiên trong mắt dân chúng thành phố Giang, là thám tử lừng danh đó.”

Tiểu Kim ở bên cạnh vội bổ sung: “Ông ấy vừa thăng chức lên Cục trưởng, bây giờ là Cục trưởng Trang.”

“Đúng, tóm lại là một nhân vật rất lợi hại.”

Đương nhiên tôi biết.

“Rồi sao?”

Tiểu Kim nói: “Lần trước bọn em cũng gặp anh chàng đẹp trai này ở đồn cảnh sát, cứ nghĩ cậu ta thật đẹp trai, nếu có thể kéo vào quán bar bán rượu thì biết đâu quán mình sẽ không lỗ nữa.”

Hổ Tử cũng kẻ xướng người họa: “Sau đó nghe người ta gọi cậu ta là Tiểu Trang.”

Tiểu Kim: “Rồi bọn em mới hỏi thăm một chút, hóa ra cậu ta chính là con trai cưng của Cục trưởng Trang, sinh viên xuất sắc của Đại học Chính pháp.”

“Chị biết mà.”

Tiểu Kim: “Hả?”

“Chị nói, chị biết, cậu ấy là Trang Dục.”

4

Lần đầu tiên tôi nghe tên Trang Dục là vào ngày giỗ của mẹ tôi cách đây không lâu.

Mùa thu, tháng mười, trời rả rích mưa.

Tôi đến trước mộ mẹ để dâng hoa.

Trước tấm bia đá nhỏ bé đó, cuối cùng chỉ còn lại bó hoa này.

Khi tôi về nhà, phát hiện bố tôi và người phụ nữ ông ta dẫn về sau khi mẹ tôi qua đời chưa đầy hai tháng, cùng với cô con gái của họ vừa đi mua sắm về.

Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.

Mẹ tôi mới mất bốn năm, người đàn ông mà bà đã yêu cả đời giờ đã hoàn toàn quên bà.

Cũng đúng thôi, ông ta đã ngoại tình từ lâu.

Cô em gái này của tôi, chỉ kém tôi chưa đầy một tuổi.

Thấy tôi lạnh lùng nhìn họ, bố tôi lập tức tỏ ra khó chịu: “Con nhìn cái kiểu gì vậy?”

Tôi hỏi lại: “Bố có còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Bố tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Lạc Kỳ đã lên tiếng trước, tỏ vẻ không hài lòng.

Cô ta vênh váo tự đắc, trong mắt ngập tràn ý khiêu khích tôi: “Mặc kệ hôm nay là ngày gì, cô chú ý thái độ của cô đi, ông ấy là bố cô đó.”

“Ông ấy là bố tôi, vậy chẳng phải cô nên gọi tôi một tiếng chị sao?” Tôi cười lạnh, “Đáng tiếc, tôi không nhận kẻ cầm thú làm người thân, các người không xứng.”

Lâm Lạc Kỳ lập tức tức giận, mắt đỏ hoe: “Cô...”

Tôi không thèm để ý đến sắc mặt đang dần khó coi của ba người bọn họ, đi về phòng mình.

Căn phòng này bình thường đều khóa lại, tôi chỉ về đây hai lần mỗi năm.

Một lần vào ngày giỗ mẹ, một lần vào dịp Tết.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ một giấc thật lâu.

Nửa đêm, khi tôi xuống tầng uống nước, thấy Lâm Lạc Kỳ vừa về nhà trong tình trạng say khướt, loạng choạng ngã xuống ghế sofa.

Trương Ngọc vội vàng xuống pha mật ong cho cô ta, còn tôi chỉ đứng nhìn với ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt.

Khi tôi đi ngang qua, chỉ nghe thấy cô ta mơ hồ lẩm bẩm: “Trang Dục... Trang Dục.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play