13
“Vượt Giới” vẫn mở cửa trong dịp Tết, tôi đã bận rộn suốt cả tuần nay.
Chỉ đến khi kỳ nghỉ đông của người trưởng thành kết thúc, tôi mới thực sự được rảnh rỗi.
Tay của tôi đã bắt đầu lành từ ngày hôm sau, nhưng khi băng bó lại thì trông vẫn đáng sợ. Hổ Tử thiếu chút nữa đã đem cơm đút cơm tận miệng tôi.
Tiểu Kim về vào ngày mồng sáu, trước hết hỏi thăm về tay tôi, sau đó lập tức nhận ra sự thay đổi: “Chị Lâm, sao không mặc áo lông chồn nữa?”
Tôi nhìn chiếc áo dạ len mềm mại trên người, cười khẩy: “Khí chất của chị bây giờ không cần áo lông chồn để tôn thêm nữa rồi.”
Thực ra là vì mặc áo lông chồn đứng cạnh Trang Dục trông thật kỳ lạ.
Hơn nữa, với tình hình kinh tế hiện tại, tôi cũng không thể mặc áo lông chồn thường xuyên nữa.
Sau Tết, Đại học Chính pháp khai giảng, Trang Dục kết thúc thực tập tại văn phòng luật và bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi lên nghiên cứu sinh, còn tôi cuối cùng cũng giành được vị trí ngồi bên cạnh anh trong phòng tự học.
Trang Dục đọc sách, tôi chống cằm ngắm anh.
Chàng trai sạch sẽ, lại rất chuyên chú, dáng vẻ nghiêm túc khi đọc sách của anh chính là một cảnh quan tuyệt đẹp.
Môi trường trong khuôn viên đại học hoàn toàn khác với cuộc sống hằng ngày của tôi, nó yên tĩnh, đẹp đẽ, và đơn giản.
Kết thúc dịp Tết bận bịu, tôi biết mình nên bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai và cân nhắc về vấn đề kinh doanh của “Vượt Giới”.
Nhưng tôi lại chẳng muốn giải quyết.
Mỗi lần đến trường, chỉ cần ngồi cạnh Trang Dục, tôi như quên hết những phiền muộn.
“Ngày nào em cũng chạy đến đây, không mở quán nữa à?”
Anh nói câu này khi tôi đang ăn gà xào cay, mua bằng thẻ của Trang Dục trong căng tin.
Tôi cố ý nói: “Được rồi, vậy em về lo làm ăn, sau này không đến đây nữa.”
Trang Dục nghẹn lời.
Tôi cười: “Anh có thể đừng lúc nào cũng như vậy không?”
“Như thế nào?”
“Khẩu thị tâm phi.”
“Anh nói không muốn em đến nữa, thì em sẽ không đến.”
Trang Dục im lặng tiếp tục ăn, không nói thêm gì.
Tôi nheo mắt, cười như một con hồ ly nhỏ.
Sau bữa tối, chúng tôi chẳng có kế hoạch gì.
Cả hai dạo quanh khuôn viên trường một lúc, và khi nhận ra thì đã đến sân vận động.
Thời tiết vẫn chưa ấm hẳn, nhưng gió cũng không còn quá lạnh.
Hôm đó trời trong xanh, ngước lên còn thấy những ngôi sao treo trên bầu trời đen.
Ít nhất là trước hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngắm sao với ai đó trên sân vận động trong khuôn viên trường đại học.
Điều đáng sợ là chính tôi cũng không cảm thấy nhàm chán.
Sau khi đi thêm một vòng, tôi quay đầu nhìn Trang Dục, người vẫn lặng im không nói gì.
“Trang Dục, sau này anh muốn làm gì?”
Trang Dục liếc nhìn tôi: “Có lẽ là công tố viên.”
“Ồ? Không muốn làm luật sư sao? Luật sư kiếm được nhiều tiền lắm, rất nhiều tiền.”
Anh lắc đầu:
“Không thích lắm.”
“Thầy hướng dẫn cho anh gần đây làm luật sư bào chữa hình sự. Ông ấy nói những người căm ghét tội ác có lẽ không phù hợp làm luật sư. Tội phạm cũng có nhân quyền, và nhiều lúc luật sư không đứng về phía công lý tuyệt đối.”
“Anh muốn đứng về phía công lý tuyệt đối.”
Đôi mắt Trang Dục sáng lên.
Tôi giả vờ nghiêm nghị: “Chàng trai trẻ, đừng ngây thơ như vậy, thế giới này không chỉ có trắng và đen, không có nhiều thứ tuyệt đối đến vậy đâu.”
Trang Dục dừng lại, nhìn tôi.
Tôi cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Nhưng thật ra cũng rất tốt, anh có sự ngây thơ được bảo vệ rất tốt.”
“Nghe không giống như em đang khen anh.”
“Có mà, em thực sự ghen tị. Tốt mà, làm công tố viên rất tuyệt. Công tố viên Trang, có thể nắm tay không?”
Trang Dục ngơ ngác, quay đầu bỏ đi: “Không thể.”
Tôi bước vài bước đuổi theo: “Sao lại không? Rõ ràng là em thấy tay anh động đậy trong túi!”
“Lỡ động thôi.”
Tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay Trang Dục, kéo tay anh ra khỏi túi, và trước khi anh kịp phản kháng, tôi đã nắm chặt lấy ngón út của anh.
Trang Dục dở khóc dở cười.
Tôi tự đắc lắc lư ngón tay của anh.
Trang Dục thở dài, không rút tay về.
Tôi, một bà chủ quán bar đã rời trường đại học bốn, năm năm, người bình thường thích trang điểm đậm và mặc áo lông chồn, giờ đây mặc chiếc áo khoác màu kaki, trang điểm nhẹ, lẫn vào đám sinh viên đại học, và còn cưa đổ được một trong những sinh viên ưu tú nhất bên cạnh mình.
Chúng tôi dạo quanh sân vận động, xung quanh là những sinh viên bàn luận về tiết học sáng mai sao lại sớm như vậy, hoặc phàn nàn sao đã chạy nhiều ngày mà vẫn chưa giảm cân.
Thời sinh viên, đó chính là toàn bộ cuộc sống.
Họ tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, trong mắt là những giấc mơ to lớn và sự ngây thơ chưa trải sự đời, giống như Trang Dục.
Thật tốt.
Tôi nhìn dòng người qua lại, lần đầu tiên cảm thấy lạc lõng.
14
Khoảng thời gian đó, chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên.
Có lần, anh ấy bị tôi trêu chọc đến không thể chịu nổi, bèn bảo tôi giúp anh tìm một cuốn sách.
Ở nơi sâu nhất trong thư viện, vào giờ ăn tối khi không có mấy người, tôi bị anh ấy ép vào kệ sách, hôn đến mức không thở nổi.
Sau nụ hôn đó, mặt tôi đỏ bừng, nhìn anh không nói nên lời.
“Anh giỏi thật,” Tôi nghẹn ngào sau một hồi im lặng.
Trang Dục dựa vào vai tôi, thở dốc, tức giận cảnh cáo: “Im lặng.”
Vào ngày nghỉ, Trang Dục đã đi với tôi đến rất nhiều nơi. Chúng tôi đều thích các môn thể thao mạo hiểm, nên đã cùng nhau đi đua xe, nhảy bungee ở bãi biển gần nhất, và nhảy dù với câu lạc bộ nhảy dù.
Từ độ cao vài nghìn mét rơi xuống, cảm giác như c.h.ế.t đi một lần.
Sau khi hạ cánh không lâu, chúng tôi đã bớt khó chịu trong cơ thể, rồi la hét chói tai, reo hò, ôm nhau.
Nhiệt độ tăng lên, xuân qua hè đến.
Lại một cuối tuần nữa, tôi và Trang Dục ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhà tôi xem phim.
Ban đầu, chúng tôi định đi bơi, nhưng hôm qua có sự kiện ở “Vượt Giới”, tôi ở lại đến rất muộn và còn uống rượu, Trang Dục kiên nhẫn nấu canh giải rượu cho tôi.
Anh không những không bận tâm khi tôi thay đổi kế hoạch, mà còn vui vẻ chấp nhận đề xuất của tôi.
Nhìn người đang ngồi bên cạnh đắm chìm trong bộ phim, tôi hỏi: “Đã mấy cuối tuần anh không tự học rồi, có phải đang chơi bời lãng phí thời gian không?”
Trang Dục nhìn tôi: “Người khác có thể chơi bời lãng phí, còn anh thì cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Anh khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút kiêu ngạo đáng yêu: “Bạn trai em vẫn chưa tụt xuống hạng hai của ngành đâu.”
“Ái chà,” Tôi vỗ tay một cách khoa trương, “Giỏi quá.”
“Vậy sinh viên giỏi,” Tôi đưa chân cọ cọ vào chân Trang Dục, “Tối nay anh có định qua phòng người ta để giúp học bổ túc không?”
Váy ngủ cũng theo động tác của tôi mà trượt xuống, để lộ một đoạn da trắng nõn.
Mắt Trang Dục trở nên tối dần, đột nhiên, anh đẩy tôi xuống ghế sofa, cắn mạnh vào môi tôi.
Tối hôm đó anh ấy thực sự có ý định giúp tôi bổ túc.
Nhưng xui rủi làm sao, “bà dì” lại đến vào thời điểm này.
Không trách được tại sao cả ngày hôm đó tôi cảm thấy tinh thần kém, hóa ra không chỉ vì thức khuya.
Chúng tôi ngồi trên giường, dở khóc dở cười.
Trang Dục giúp tôi đeo đai giữ ấm bụng, sau đó pha trà gừng cho tôi. Thấy sắc mặt tôi hồi phục, anh ấy mới hài lòng nằm nghiêng bên cạnh tôi.
Hôm đó, phòng rất tối, đèn sàn có ánh sáng ấm áp, mùi trà gừng làm người ta thấy yên lòng.
Phim vẫn đang chiếu, đó là một bộ phim cũ, ‘Bán Sinh Duyên’.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt chúng tôi.
Trang Dục đột nhiên hỏi: “Em... em gái em là Lâm Lạc Kỳ phải không?”
Tôi sững lại, bất ngờ và có chút lo lắng: “À... sao anh biết?”
“Nghe nói thôi.”
Tôi không biết Trang Dục đã nghe được bao nhiêu, liền giải thích vài câu về mối quan hệ giữa chúng tôi: “Bọn em cùng bố khác mẹ... nhưng bố mẹ em chưa từng ly hôn, mẹ em mới qua đời cách đây bốn năm.”
Trang Dục im lặng, xoa đầu tôi: “Em ghét cô ấy không?”
“Em rất ghét.”
“Được, vậy anh cũng ghét cô ấy.”
Tôi bất giác bật cười, cơ thể thả lỏng.
Sau này tôi mới biết, trong khoảng thời gian đó, khi thấy chúng tôi ở bên nhau, Lâm Lạc Kỳ đã say khướt chặn Trang Dục dưới ký túc xá nam.
Cô ta nói rằng, tôi không hề thích Trang Dục.
Tôi ở bên Trang Dục chỉ để trả thù cô ta.
Trang Dục biết rõ chúng tôi đã đến với nhau thế nào, ngay từ đầu tôi đã đeo bám anh ấy ra sao.
Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không hỏi tôi về chuyện đó.
15
Giữa tháng sáu, có quán bar mới mở cửa bên cạnh “Vượt Giới.”
Do doanh thu năm nay tiếp tục đạt mức thấp kỷ lục, tôi không còn có thể lấy được giá tốt từ nhà cung cấp rượu nữa.
Đồng thời, một số sản phẩm mới cũng được ưu tiên cung cấp cho quán bar khác.
Trang trí từ nhiều năm trước, bartender không giữ được, giá cả đồ uống và thực đơn không có gì nổi trội, lý do đến “Vượt Giới” chỉ còn là vì “hoài niệm.”
“Vượt Giới” đã gặp phải lần thâm hụt đầu tiên.
Tôi đã sớm đoán sẽ có ngày này.
Kinh doanh nhỏ lẻ, tự chịu lời lỗ.
Tiểu Kim nhìn tôi đang rầu rĩ với sổ sách, hỏi có chuyện gì không.
Tôi nói: “Tôi định bán xe.”
Hổ Tử ngạc nhiên: “Chị Lâm?”
Tôi cười: “Không sao, tôi đổi sang xe bình thường để đi lại cũng được.”
Tiểu Kim im lặng, nói: “Nếu có khó khăn gì, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách.”
Tôi nhìn Tiểu Kim và Hổ Tử trước mặt, họ là những người đã ở lại “Vượt Giới” từ khi quán khai trương đến giờ.
“Cuộc đời con người, 99% khó khăn đều liên quan đến tiền bạc.”
Tôi vỗ vai họ: “Nếu trời sập xuống, chị còn chống đỡ được một lúc... Chúng ta không thể cả đời chỉ đi trên con đường này. Nếu có cơ hội tốt, các cậu cứ đi. Một người sắp kết hôn, một người còn phải chăm sóc gia đình, không thể mãi theo chị, đúng không?”
Tiểu Kim và Hổ Tử lập tức im lặng.
“Vượt Giới” không thể mở mãi được.
Tôi cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Tôi bước ra khỏi “Vượt Giới”, đứng ngoài cửa.
Mặt trời đang sáng rực, lá cây xanh tươi, cảnh tượng sinh sôi mạnh mẽ trái ngược hẳn với tâm trạng tôi.
Sau bốn năm bôn ba, cuối cùng tôi vẫn chẳng chứng minh được điều gì cả.
16
Tôi lái chiếc Porsche thể thao có lẽ sắp không còn thuộc về mình nữa, chạy vòng quanh một lúc rồi dừng lại trước cổng Đại học Chính pháp.
Khi thấy tôi trong phòng tự học, Trang Dục hơi ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
“Nhớ anh nên đến thôi.”
Trang Dục rất vui: “Anh còn phải học thêm chút nữa, cùng đi ăn tối nhé?”
“Được thôi.”
Tâm trạng lơ lửng trên không của tôi bỗng chốc chạm đất.
Trang Dục đang nghe bài giảng video, còn tôi lật giở sách của anh ấy một cách nhàm chán.
Cuốn giáo trình “Luật Hình sự” dày như một khối gạch.
Tôi lật hai trang, đột nhiên thấy giữa cuốn sách có một đoạn phồng lên.
Tôi lật đến đó, sững sờ một chút. Chưa kịp xem kỹ thì Trang Dục đã cất tai nghe, khẽ hỏi tôi đang xem gì mà say mê vậy.
Tôi lo lắng, vội lật lại trang trước đó và chỉ vào một từ bất kỳ.
Trang Dục nhìn theo ngón tay tôi.
[Khả năng mong đợi: là chỉ từ tình huống cụ thể tại thời điểm hành vi xảy ra, có thể mong đợi người thực hiện hành vi tuân thủ pháp luật.]
Tôi cười gượng: “Tất cả đều là chữ Hán, ghép lại với nhau là em không hiểu gì rồi.”
“Ban đầu anh cũng không hiểu lắm,” Trang Dục nói, “Sau đó thầy dạy luật hình sự đã đưa ra một ví dụ, thầy nói rằng việc không ai trong lớp trốn học là điều không có khả năng mong đợi.”
Tôi lập tức suy luận thêm: “Giống như việc ban đầu em không mong đợi anh sẽ thích em vậy.”
“Đừng nhắc chuyện cũ nữa.”
“Em có nói gì đâu, anh có tật giật mình à!”
Trang Dục véo mũi tôi một cái thật mạnh.
Tôi nhìn vào gương mặt nghiêng của anh ấy, cẩn thận lật lại trang vừa rồi.
Đó là một tờ đơn xin nhập học.
Trang Dục đang xin học cao học ở nước ngoài.
Tôi lén tra cứu ngôi trường đó trên điện thoại.
Trường đứng hàng đầu thế giới, thu nhập trung bình của sinh viên sau khi tốt nghiệp là hàng triệu đô la Mỹ.
Mặc dù Trang Dục từng nói rằng anh ấy muốn làm công tố viên.
Nhưng cú sốc trực tiếp từ những con số rõ ràng và khoảng cách bất ngờ cùng cảm giác thất vọng đã thực sự đánh trúng tôi.
Tôi đã không tiếp tục học sau khi tốt nghiệp trung học.
Tưởng rằng mình có thể kinh doanh quán bar tốt, nhưng cuối cùng giờ đây quán phải treo biển “cho thuê cửa hàng”.
Tôi chợt nhận ra rằng quỹ đạo cuộc đời tôi và Trang Dục giống như hai đường thẳng, chỉ vì tôi cố gắng mà tạm thời giao nhau, nhưng cuối cùng sẽ càng ngày càng xa.
Số phận cũng nhảy ra để củng cố suy nghĩ của tôi.
Cuối tháng Sáu, nhiệt độ tăng cao, làn sóng nhiệt ập đến.
Đi cùng với tiếng sấm sét mùa hè là tin tức về việc bố tôi bị bắt vì tội rửa tiền.
Người chỉ huy vụ điều tra này lại chính là bố của Trang Dục.