Lúc này Hà Nguyệt Thanh đã đi tới chân núi, nét mặt giờ đã không dấu được sự lo lắng.
Vết thương nhỏ trên cổ của y có thể thấy rỏ là không có một giọt máu nào chảy ra, chỉ vì nhờ vào lớp mặt da người phía bên ngoài.
Nhìn vào vết thương có thể thấy một lớp da trắng nõn phía bên trong, việc này cũng phải kể đến vào ngày y được sinh ra thì thúc thúc đã bảo.
Khi lớn nhan sắc của y có thể gây hại đến bản thân mình, cha mẹ biết truyện họ hết sức lo lắng.
Thúc thúc đã bảo cho gia đình y, đó là kiếm một vị để tạo cho y một lớp da người lớp da này được làm từ các loại tiên thảo, tiên dược, vì vậy nó không những không gây hại cho y mà nó còn làm tăng sức khỏe của y, một công đôi việc.
Nhưng lớp da này có một khuyết điểm, nếu nó bị cắt sâu vào để lộ ra lớp da thật của y thì lớp da đó nó sẽ bắt đầu héo đi.
Hiện giờ có thể thấy lớp da của y màu sắc nó đã bắt đầu sẫm đi một chút.
Ngay chỗ vết thương có thể thấy nhưng đường vân đen nho nhỏ, nhưng đường vân đen đó nó sẽ càng ngày càng dài kết quả cuối cùng là ngay tại những vết đen đó nó sẽ nứt ra.
Vì vậy ngay bây giờ y phải đi kiếm ngay vị đã làm ra lớp da cho y.
Sau một đêm dài, Hà Nguyệt Thanh đã dọn xong đồ đạc cần thiết, sẵn sàng lên đường đến kinh thành.
Từ đây đến kinh thành phải mất tận 6 tháng đi xe ngựa a.
Sao y không dùng truyền tống trận hoặc kiếm hả, vì nếu có năng lượng sẽ làm tăng tỉ lệ hư hại nhanh hơn của lớp da.
Vì vậy bắt buộc y phải đi bộ à đi xe mới đúng, y yếu đuối lắm đi không nổi.
Mà Hà Nguyệt Thanh nào biết chuyến đi này khi đi thì đi một mình lúc về thì đống mình đi theo.
Quay về hiện tại.
Khi đi y cầm theo cả gia tài của mình, gồm tiền, thuốc nhưng số thuốc này khá...
Bỏ qua đống thuốc này đi.
Sao khi soạn xong bước ra khỏi căn nhà của mình, quay đầu lại nhìn ngôi nhà với ánh mắt yêu thương và lưu luyến.
- Nhà à ta sẽ nhớ mi lắm, à! đúng rồi.
- khi mình đi không thể để ai vào nhà mình trộm đồ được.
( Sự thật khi đi y đã dọn gần như sạch cái nhà, trong nhà chỉ còn những vật dụng thiết yếu :)) hề).
Nói rồi y lấy trong nhẫn ra một đống lọ thuốc để trên đất, nhìn chúng y trầm ngâm nói.
- Ây da, nó có tác dụng gì nhỉ mình lại quên rồi, thôi kệ đổ hết vào nhà là được rồi nghỉ chi cho nhiều dù sao đều là độc a.
Vì sao y không biết tác dụng của thuốc hả.
Vì sự thật y thích chế thuốc độc hơn thuốc chữa bệnh, thuốc chữa bệnh thì y có vẻ hình lên mỗi bình để dễ phân biệt.
Còn thuốc độc thì y nghĩ, dù sao thì đều là thuốc độc, gặp nguy hiểm thì cứ chội ai rảnh đâu mà xem thuốc gì.
Chuyện là vậy thôi, khi đi y đem theo toàn bộ gia sản của mình cụ thể là 50 chiếc nhẫn trữ vật.
1 chiếc chứa được 100000 bình thuốc.
40 bình đều là thuốc độc còn 11 bình còn lại thì đều là độc.
Ngoài ra y còn đem theo 11 cái túi trữ vật.
5 túi đựng linh thạch hạ phẩm.
2 túi linh thạch trung phẩm.
2 túi linh thạch thượng phẩm.
1 túi đựng các loại cây thuốc.
1 túi đựng đồ, nhưng nó là cái túi rộng nhất vì nó ngoài để đồ đạt riêng của y thì nó còn phải để mấy cái nhẫn trữ vật và mấy cái túi trữ vật.
Cầm mấy cái bình thuốc không có ghi chú, à không hẳn là không có, thuốc độc y có 3 loại được biểu tượng bằng hình vẻ.
Những chấm tròn là thuốc dạng viên, lẫn độc và giải đều có.
Giọt nước là dạng lỏng, độc và giải đều có.
Gạch ngang là dạng bột, chỉ riêng độc có thôi.
Để dùng cho ngôi nhà của mình y quyết định dùng dạng bột và lỏng hết há há, cho ai vào lấy đồ của y độc cho chết hắn.
Lấy đại một bình có kí hiệu lỏng y cầm nó tạt vô các vách tường.
Xong lại cầm lọ có dấu gạch ngang hất vô khắp nơi, mái nhà, cửa, cửa sổ,...
Xong hết y liền vui vẻ đi xuống núi.
Để giải thích tại sao trong lúc y hất thuốc vào nhà y lại không uống thuốc giải.
Đó lại là câu truyện........ ngắn thôi, vì đam mê chế thuốc độc mà lúc đó thử thuốc lên động vật thì nó không quá rõ.
Nên y đã tự thử thuốc lên mình, xém chết vài lần từ đó luyện được một thân bách độc.
Quay về hiện tại, y nào có biết đóng ma trận mình bài ở nhà đã khiến cho 3 người đệ tử của y hưởng hết.
Nhưng đó là truyện của sao này, vì hiện tại họ chưa trở về, nếu họ biết thứ chào đón họ không phải là sư phụ của họ.
Mà là đóng thuốc độc thì chắc chắn họ có chết họ cũng éo về.