Tình yêu dưới trăng

chương 5


4 ngày


**Phần 5: Hồi Sinh**

Những ngày sau đó, An An dần hồi phục trong sự chăm sóc tận tình của bác sĩ và… Trì Văn. Anh gần như không rời khỏi cô nửa bước, luôn có mặt khi cô cần, từ việc giúp cô ăn uống, cho đến việc đi lại trong phòng bệnh. Trì Văn không ngừng dằn vặt bản thân về những gì đã xảy ra, và cũng nhận ra rằng mình đã quá ngốc khi nghĩ rằng việc rời xa An An có thể bảo vệ cô. Thay vào đó, chính sự lạnh lùng và tổn thương mà anh đã gây ra mới là nguyên nhân khiến cô đau đớn.

Một buổi sáng trong lành, An An ngồi bên cửa sổ bệnh viện, nhìn ra bầu trời xanh thẳm. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của những bông hoa ngoài vườn. Trì Văn đang ngồi cạnh cô, im lặng đọc sách, nhưng ánh mắt anh thi thoảng vẫn liếc nhìn cô, lo lắng cho từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt của cô.

An An quay sang nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã ở đây bao lâu rồi?”

Trì Văn ngước lên từ cuốn sách, ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của cô. “Anh đã ở đây suốt, từ ngày em nhập viện.”

An An khẽ mỉm cười, dù nụ cười của cô vẫn có chút yếu ớt. “Anh không cần phải ở lại chăm sóc em suốt như vậy đâu. Em đã ổn hơn rồi.”

Trì Văn đặt cuốn sách xuống, ánh mắt anh trầm buồn khi nhìn vào cô. “Anh muốn ở đây, An An. Anh cần ở đây. Đó là cách duy nhất để anh chuộc lỗi với em.”

An An im lặng, đôi mắt cô dịu dàng nhìn anh. “Anh không cần phải chuộc lỗi gì cả. Em không trách anh, chưa bao giờ trách anh. Chỉ là, em muốn hiểu tại sao anh lại sợ yêu thương đến vậy.”

Trì Văn thở dài, đôi mắt anh hướng ra phía cửa sổ. Gió nhẹ thổi qua làm anh nhớ về quá khứ, về mối tình đầu đã khiến anh khép chặt trái tim suốt bao năm. “Anh đã yêu một người, rất sâu đậm. Nhưng rồi cô ấy rời bỏ anh. Khi ấy, anh không chỉ mất đi người anh yêu mà còn mất đi niềm tin vào tình yêu. Anh tự hứa với bản thân sẽ không để ai bước vào trái tim mình nữa, bởi anh sợ rằng nếu yêu thêm lần nữa, anh sẽ lại làm người khác tổn thương, hoặc chính anh sẽ bị tổn thương.”

An An nghe những lời anh nói, trái tim cô chùng xuống. Cô không ngờ rằng Trì Văn đã mang trong lòng một vết thương sâu sắc như vậy. Cô khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Em không phải là cô ấy, Trì Văn. Em không thể hứa rằng chúng ta sẽ không bao giờ tổn thương nhau, nhưng em biết rằng chỉ cần ở bên nhau, chúng ta sẽ vượt qua được mọi chuyện.”

Trì Văn quay sang nhìn An An, đôi mắt anh ánh lên sự xúc động. Anh đã sợ hãi quá lâu, đến mức không dám đối mặt với tình cảm thực sự của mình. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy sự kiên định và yêu thương trong ánh mắt của An An, anh biết rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa.

"An An, anh yêu em." – Anh thì thầm, đôi mắt không rời khỏi cô. “Anh đã cố từ chối tình cảm này vì quá khứ, nhưng giờ anh nhận ra rằng, không có em, anh mới thật sự mất đi tất cả. Em đã giúp anh tìm lại được chính mình, và anh sẽ không bao giờ để mất em thêm lần nữa.”

An An mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc. “Em cũng yêu anh, Trì Văn. Em đã luôn yêu anh, dù anh có cố đẩy em ra xa.”

Khoảnh khắc đó, họ nhìn sâu vào mắt nhau, không cần thêm bất kỳ lời nói nào. Tất cả những đau khổ, hiểu lầm và tổn thương trong quá khứ dường như tan biến dưới ánh sáng ấm áp của tình yêu. Trì Văn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán An An, một cái hôn đầy sự yêu thương và trân trọng.

---

Thời gian trôi qua, An An dần hồi phục hoàn toàn, và họ cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới. Không còn sự xa cách, không còn những nỗi sợ hãi và hoài nghi. Trì Văn đã học cách yêu lại từ đầu, và lần này, anh yêu với tất cả lòng chân thành và dũng cảm.

Họ thường xuyên quay lại công viên nơi từng gặp nhau, nhưng bây giờ, không còn sự buồn bã hay đau khổ. Dưới ánh trăng dịu dàng, Trì Văn và An An nắm tay nhau, cùng bước đi trên con đường mà trước đây từng chứng kiến những cuộc trò chuyện sâu lắng và những khoảnh khắc thầm lặng đầy cảm xúc.

Một ngày nọ, Trì Văn bất ngờ dừng lại giữa công viên. Anh quay sang An An, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành và nghiêm túc. “An An, anh có một câu hỏi muốn hỏi em.”

An An mỉm cười, nhìn anh đầy tò mò. “Câu hỏi gì vậy?”

Trì Văn khẽ cúi xuống, rút từ túi ra một chiếc hộp nhỏ. Khi anh mở ra, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh hiện ra dưới ánh trăng. “Em sẽ ở bên anh, không chỉ hôm nay, mà mãi mãi, có được không?”

An An nhìn chiếc nhẫn, trái tim cô đập nhanh hơn, và rồi cô mỉm cười rạng rỡ. “Vâng, em đồng ý.”

Dưới ánh trăng vàng, giữa không gian yên tĩnh của công viên, Trì Văn đeo chiếc nhẫn vào tay An An. Khoảnh khắc ấy, họ biết rằng dù cuộc sống phía trước có bao nhiêu sóng gió, chỉ cần ở bên nhau, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Tình yêu của họ, như ánh trăng sáng kia, dù có mờ đi trong khoảnh khắc, nhưng rồi sẽ luôn tỏa sáng mãi mãi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play