Tình yêu dưới trăng

chương 4


4 ngày


**Phần 4: Xa Cách**

Sau đêm hôm đó, An An và Trì Văn không gặp lại nhau nữa. Mọi thứ giữa họ như tan biến trong một làn khói mờ ảo dưới ánh trăng. An An không chủ động tìm anh, và Trì Văn cũng không liên lạc với cô. Họ trở thành hai đường thẳng song song, mỗi người quay về với cuộc sống của riêng mình, nhưng trong lòng đều để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.

An An vẫn đi làm, vẫn gặp gỡ bạn bè, nhưng mọi người đều nhận ra nụ cười trên môi cô không còn trọn vẹn như trước. Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mỗi khi về đêm, khi chỉ còn lại một mình, nước mắt lại lặng lẽ rơi. An An nhớ Trì Văn, nhớ từng khoảnh khắc bên anh, nhưng cô biết rằng, tình yêu đôi khi không chỉ cần tình cảm mà còn cần sự sẵn sàng từ cả hai phía. Trì Văn chưa bao giờ vượt qua được quá khứ, và dù cô có yêu anh đến đâu, cô cũng không thể thay đổi điều đó.

Về phần Trì Văn, anh lao đầu vào công việc, cố gắng quên đi An An và những kỷ niệm giữa họ. Anh nghĩ rằng mình đã làm đúng khi rời xa cô, rằng An An xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn, không mang trong lòng những vết sẹo quá khứ. Nhưng càng cố quên, anh lại càng nhớ về cô nhiều hơn. Mỗi khi đi qua công viên, quán cà phê hay những con đường họ từng đi dạo cùng nhau, trái tim anh lại nhói lên. 

Dù vậy, Trì Văn vẫn cố chấp không quay lại. Anh tin rằng việc rời xa An An là cách tốt nhất để bảo vệ cô. Nhưng điều anh không nhận ra là, chính quyết định ấy lại là thứ khiến cả hai đau khổ hơn bất cứ điều gì.

---

Một buổi tối mùa đông, khi gió lạnh tràn về, Trì Văn bất ngờ nhận được tin nhắn từ một người bạn chung của anh và An An. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt.

“An An vừa gặp tai nạn. Cô ấy đang ở bệnh viện.”

Trì Văn đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, lòng anh dậy sóng. Tai nạn? An An bị tai nạn? Tại sao? Như một phản xạ, anh vội vã lao ra khỏi nhà, mặc kệ cái lạnh cắt da cắt thịt, chạy đến bệnh viện mà không một chút do dự.

Khi đến nơi, Trì Văn gần như không thể thở nổi. Anh chạy dọc hành lang, tim đập thình thịch, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Cuối cùng, anh dừng lại trước phòng cấp cứu, nơi ánh đèn đỏ vẫn đang sáng.

Trì Văn đứng chết lặng trước cửa phòng, đôi chân như đông cứng lại. Trong lòng anh trào dâng một cảm giác hối hận và sợ hãi khôn cùng. Anh đã tự lừa dối bản thân rằng việc rời xa An An là đúng, nhưng giờ đây, khi đứng trước khả năng mất cô mãi mãi, anh mới nhận ra rằng anh không thể sống thiếu cô. 

Thời gian trôi qua chậm chạp như không khí đặc quánh lại. Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, và bác sĩ bước ra ngoài. Trì Văn lao đến, giọng anh run rẩy: “An An… cô ấy sao rồi?”

Vị bác sĩ nhìn anh một lúc, ánh mắt trầm ngâm trước khi khẽ đáp: “Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi thêm. Cô ấy bị chấn thương nặng, nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe đến đây, Trì Văn như trút được gánh nặng trên vai, nhưng đồng thời, anh cảm thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng. Anh không dám nghĩ đến điều gì tồi tệ hơn nữa.

Khi được phép vào thăm, Trì Văn bước vào phòng bệnh. An An nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền. Cô trông mong manh và yếu ớt, hoàn toàn khác xa hình ảnh cô gái mạnh mẽ mà anh từng biết. Trì Văn ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn không thể diễn tả.

"An An, anh xin lỗi…" – Giọng anh khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh. “Anh đã sai. Anh đã trốn chạy vì quá khứ, vì nỗi sợ hãi của chính mình, và anh đã làm em tổn thương. Anh không đáng được em tha thứ, nhưng xin em đừng rời bỏ anh…”

Anh ngồi bên cô suốt cả đêm, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, trái tim anh ngập tràn nỗi hối hận và yêu thương. Từng giây phút trôi qua trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy móc và nhịp thở yếu ớt của An An.

---

Vài ngày sau, An An dần tỉnh lại. Đôi mắt cô mở ra, lờ mờ nhìn quanh căn phòng trắng toát của bệnh viện. Cô cảm thấy cơ thể mình nặng nề và đau đớn, nhưng khi ánh mắt cô dừng lại ở Trì Văn, người đang ngồi bên cạnh, trái tim cô như đập mạnh hơn. Cô khẽ gọi: “Trì Văn…?”

Nghe thấy tiếng cô, Trì Văn vội vàng cúi xuống, nắm chặt tay cô. “Anh đây, An An. Anh ở đây.”

An An nhìn anh, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cô không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi xuống. 

Trì Văn không thể kìm nén được nữa, anh thì thầm: “Anh xin lỗi, An An. Anh đã sai. Anh đã quá sợ hãi quá khứ mà không nhận ra rằng em mới là hiện tại của anh. Anh yêu em. Xin em… cho anh một cơ hội.”

An An nhìn vào đôi mắt chân thành của Trì Văn, nơi ánh lên niềm đau và sự hối hận sâu sắc. Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ nắm chặt lấy tay anh. Trái tim cô, dù đã chịu nhiều tổn thương, vẫn không thể từ chối tình yêu dành cho anh. 

Họ ngồi đó, tay trong tay, dưới ánh sáng nhạt nhòa của phòng bệnh. Không có lời nói nào cần thiết, bởi cả hai đều hiểu rằng, chỉ cần còn yêu thương, mọi vết thương sẽ có thể lành lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play