Tình yêu dưới trăng

chương 6


4 ngày


**Phần 6: Bình Yên**

Sau màn cầu hôn dưới ánh trăng, cuộc sống của Trì Văn và An An dần trở lại bình yên, nhưng trong lòng họ giờ đây đã có một niềm tin vững chắc vào tương lai. Họ không còn là những người trẻ tuổi sợ hãi tình yêu và bị ám ảnh bởi quá khứ. Trải qua những biến cố, cả hai đã học được cách đối diện với nỗi đau và biết rằng tình yêu không phải là một con đường bằng phẳng, mà là một hành trình với nhiều thử thách.

Những ngày sau đó, An An và Trì Văn bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới. Dù đã cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm đau thương, nhưng khi nghĩ về tương lai, cả hai đều cảm thấy đầy hy vọng. Họ muốn xây dựng một cuộc sống thật sự, với những niềm vui giản dị và một tình yêu sâu sắc, không bị gánh nặng bởi quá khứ.

Một buổi chiều cuối thu, An An ngồi trong quán cà phê nhỏ mà cô và Trì Văn thường hay lui tới. Nhìn qua ô cửa sổ, những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất, tạo nên một bức tranh yên bình. Cô nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt lặng lẽ dõi theo dòng người qua lại trên phố.

Trì Văn bước vào quán, nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi khi anh nhìn thấy An An. Anh tiến lại gần, đặt một bó hoa oải hương xuống bàn. “Anh biết em thích loại hoa này.”

An An khẽ cười, đôi mắt sáng lên. “Anh nhớ rõ thế. Cảm ơn anh.”

Trì Văn ngồi xuống, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương khi nhìn cô. “Em có cảm thấy hồi hộp không? Đám cưới của chúng ta sắp tới rồi.”

An An lắc đầu, ánh mắt cô dịu dàng. “Em không hồi hộp, chỉ cảm thấy bình yên thôi. Cuối cùng chúng ta cũng đã đi đến ngày này. Sau bao nhiêu thử thách, giờ em chỉ muốn sống những ngày tháng thật sự yên bình bên anh.”

Trì Văn khẽ nắm lấy tay cô, siết nhẹ. “Anh hứa sẽ mang đến cho em một cuộc sống bình yên như em mong muốn, An An. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương nữa.”

An An mỉm cười, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh. Cô biết rằng tình yêu của họ không chỉ là những lời hứa hẹn, mà là sự trưởng thành sau mỗi khó khăn. 

---

Ngày cưới của Trì Văn và An An diễn ra trong không khí ấm cúng và giản dị. Họ chỉ mời những người thân thiết nhất, những người đã ở bên họ trong những thời điểm khó khăn nhất. Tiệc cưới được tổ chức tại một ngôi nhà nhỏ nằm giữa khu vườn tràn ngập hoa oải hương – loài hoa mà An An yêu thích nhất.

Khi An An bước vào lễ đường, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, mọi ánh nhìn đều hướng về cô. Trì Văn đứng ở phía trước, trái tim anh đập mạnh khi nhìn thấy cô. Dù đã quen thuộc với từng nụ cười, từng ánh mắt của An An, nhưng hôm nay, cô trông thật khác biệt. Cô rạng rỡ, lộng lẫy, và trên hết, cô là người phụ nữ mà anh biết mình sẽ dành cả đời để yêu thương.

An An tiến đến gần anh, đôi mắt cô ngập tràn hạnh phúc. Cả hai nhìn nhau, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt, họ đã hiểu rằng đây là khoảnh khắc mà cả hai đều mong chờ suốt thời gian qua.

Lễ cưới diễn ra trong không gian yên bình. Khi hai người trao nhau lời thề nguyện, Trì Văn khẽ nói, giọng anh tràn đầy sự xúc động: “Anh hứa sẽ luôn ở bên em, dù cuộc đời có sóng gió hay bình yên, anh sẽ không bao giờ rời xa.”

An An mỉm cười, đôi mắt cô long lanh nước. “Em cũng hứa sẽ luôn yêu anh, không chỉ vì những gì chúng ta đã trải qua, mà vì em tin rằng chúng ta sẽ còn rất nhiều ngày tháng hạnh phúc phía trước.”

Sau đó, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào dưới sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của họ không chỉ là sự hòa quyện giữa hai con người mà còn là sự kết hợp giữa những ước mơ và hy vọng về tương lai.

---

Một thời gian sau, An An và Trì Văn chuyển đến sống ở một ngôi nhà nhỏ ngoại ô, nơi có khu vườn tràn ngập hoa oải hương. Họ không cần một cuộc sống xa hoa, chỉ cần sự bình yên bên nhau. Mỗi buổi sáng, họ cùng nhau thức dậy, pha một tách cà phê và ngắm bình minh từ ban công. Những ngày tháng bình yên trôi qua, nhưng không có sự buồn tẻ. Với họ, chỉ cần có nhau, mọi khoảnh khắc đều trở nên đáng quý.

Vào một buổi chiều nắng ấm, An An ngồi bên cửa sổ, nhìn những tia nắng vàng rực rỡ chiếu qua những tán cây. Trì Văn bước vào, ôm cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

An An mỉm cười, nghiêng đầu tựa vào anh. “Em đang nghĩ về cuộc sống của chúng ta. Sau tất cả, em chỉ cảm thấy bình yên.”

Trì Văn cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mại của cô, thì thầm: “Bình yên là điều mà anh luôn mong muốn mang lại cho em, An An. Chúng ta sẽ mãi như thế này, đúng không?”

An An khẽ gật đầu, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. “Vâng, chúng ta sẽ mãi như thế này, cùng nhau đi đến cuối con đường.”

Dưới ánh nắng vàng, hai người họ ngồi bên nhau, cùng nhau tận hưởng những phút giây đơn giản nhưng vô cùng quý giá. Sau bao sóng gió, cuối cùng, họ đã tìm thấy sự bình yên thực sự – một tình yêu đủ lớn để vượt qua mọi thử thách, và một cuộc sống đủ giản dị để khiến họ cảm thấy hạnh phúc từng ngày.

Và cứ thế, tình yêu của họ, dưới ánh trăng và ánh nắng của cuộc đời, tiếp tục tỏa sáng mãi mãi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play