Tình yêu dưới trăng

chương 3


4 ngày


**Phần 3: Sóng Gió**

Những ngày tháng êm đềm bên An An dần trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của Trì Văn. Cô là tia sáng duy nhất soi rọi vào thế giới tĩnh mịch, lạnh lẽo của anh, mang đến những khoảnh khắc bình yên và ngọt ngào. Nhưng càng gần An An, Trì Văn càng cảm thấy mâu thuẫn. Trái tim anh rộn ràng khi ở cạnh cô, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi từ quá khứ cũng dần trỗi dậy. 

Trì Văn chưa bao giờ quên được mối tình đầu của mình – một tình yêu đẹp nhưng đầy bi kịch. Ngày đó, anh và người con gái ấy từng hứa hẹn sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Nhưng mọi thứ sụp đổ khi cô ấy bị cuốn vào một cuộc sống mà Trì Văn không thể với tới, đầy rẫy sự dối trá và phản bội. Anh bị bỏ rơi, và kể từ đó, trái tim anh đóng kín trước mọi cảm xúc. Việc yêu một người trở thành điều anh lo sợ, không phải vì anh không muốn, mà vì anh không thể chịu đựng thêm một lần đổ vỡ nào nữa.

Một buổi chiều mùa đông, khi gió lạnh thổi qua khung cửa sổ, Trì Văn ngồi thẫn thờ trong căn hộ của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài trời mà không tập trung. Anh nghĩ về An An, về nụ cười của cô, về những lúc họ bên nhau. Nhưng đồng thời, nỗi sợ rằng một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời xa anh như người con gái trước kia khiến lòng anh quặn thắt.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trì Văn. Là An An. Giọng cô trong trẻo vang lên ở đầu dây bên kia: “Anh đang làm gì thế? Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau ở công viên nhé, đã lâu rồi chưa đến đó.”

Trì Văn ngập ngừng một lúc, nhưng rồi anh gật đầu đồng ý. Sau khi tắt máy, anh ngồi lặng đi. Cảm giác mâu thuẫn trong lòng lại trào lên. Anh yêu cô, nhưng nỗi sợ hãi về tương lai khiến anh không thể nào yên lòng.

Buổi tối hôm đó, dưới ánh trăng, Trì Văn và An An lại gặp nhau tại công viên quen thuộc. An An mỉm cười nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh như muốn nói điều gì đó. “Anh Trì Văn, em có điều này muốn nói…”

Nhưng trước khi An An kịp nói ra, Trì Văn đã cắt ngang. “An An, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng anh nghiêm nghị, mang theo sự cương quyết mà cô chưa bao giờ nghe thấy từ anh.

An An thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng gật đầu, lặng lẽ chờ đợi.

Trì Văn nhìn sâu vào mắt cô, lòng anh như bị xé nát. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục kéo dài mối quan hệ này nếu anh chưa sẵn sàng đối diện với chính cảm xúc của mình. “An An, anh… Anh nghĩ chúng ta không nên tiếp tục thế này nữa.”

Nụ cười trên môi An An dần tắt. Đôi mắt cô mở to, nhìn anh đầy bối rối. “Anh… nói gì cơ?”

Trì Văn hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Anh không thể tiếp tục mối quan hệ này. Em quá tốt, nhưng anh không xứng đáng với em. Anh sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ làm em tổn thương, giống như anh đã từng làm với người khác.”

An An im lặng, đôi mắt cô thoáng hiện lên sự đau đớn. Cô không ngờ rằng Trì Văn, người cô yêu thương và tin tưởng, lại có thể nói những lời này. “Anh đang nói gì thế? Chúng ta đã rất hạnh phúc mà…”

“Không, An An. Anh không hạnh phúc. Anh luôn lo sợ, luôn dằn vặt vì quá khứ. Anh không thể để em bước vào cuộc sống của anh và rồi cũng rời đi như người ấy. Anh không chịu đựng thêm một lần nữa.” Giọng Trì Văn trở nên yếu ớt, những lời nói chất chứa nỗi đau mà anh đã kìm nén quá lâu.

An An nhìn anh, nước mắt bắt đầu tràn ra. “Nhưng em không phải là cô ấy. Em không phải là quá khứ của anh. Tại sao anh không thể tin tưởng em? Tại sao anh không thể tin rằng em sẽ ở lại bên anh?”

“Vì anh không thể!” Trì Văn gần như hét lên, sự tuyệt vọng trong lòng anh trào ra. “Anh không muốn làm em đau khổ, An An. Em đáng có một người tốt hơn anh, một người có thể mang đến cho em hạnh phúc thật sự. Còn anh… anh chỉ mang lại nỗi đau.”

An An run rẩy, đôi môi cô mấp máy nhưng không thể nói thêm lời nào. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô đã cố gắng rất nhiều để bước vào cuộc sống của anh, để yêu thương anh bằng tất cả sự chân thành, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như vô nghĩa.

“Trì Văn…” An An nức nở. “Nếu anh rời xa em, đó mới là điều khiến em đau khổ nhất.”

Nhưng Trì Văn đã quyết định. Anh quay lưng bước đi, để lại An An đứng lặng dưới ánh trăng, nước mắt cô rơi từng giọt xuống mặt đất lạnh lẽo. Từng bước chân của anh như khắc sâu vào trái tim cô, để lại một vết thương không thể lành.

---

Đêm ấy, Trì Văn không ngủ được. Trong lòng anh trống rỗng, nhưng đồng thời, nỗi đau như cứa vào từng tế bào. Anh biết rằng quyết định của mình là đúng, nhưng sao cảm giác mất mát lại lớn đến vậy? Mỗi khi nghĩ về đôi mắt đẫm lệ của An An, anh cảm thấy như chính mình vừa đánh mất thứ quý giá nhất trong đời.

Còn An An, cô ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng, nơi họ từng gặp nhau lần đầu. Trái tim cô như vỡ vụn, nhưng cô không trách Trì Văn. Cô biết anh đã chịu nhiều tổn thương, nhưng cô không thể chấp nhận việc anh từ bỏ tình yêu của họ một cách dễ dàng như vậy. Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể níu kéo một người không muốn ở lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play