Hai năm đầu tiên vừa vào cung Tinh Hà, là những ngày tháng vui vẻ nhất trong ngàn năm qua của ta.
Huyền Thanh giống như người phàm nuôi mèo, tự tay làm cho ta đủ loại quần áo nhỏ, thức ăn tinh xảo và một số món đồ chơi nhỏ.
Một Thượng thần đường đường như hắn, vậy mà lại có vài phần hơi thở cuộc sống phàm trần.
Thực ra ta cũng không phải mèo phàm, không ăn cũng không chết đói.
Cung Tinh Hà rất lớn, ban đầu ta thường xuyên bị lạc đường, có lúc thật sự không tìm được lối ra.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Lạc đường ở đâu, ta liền nằm ngủ ở đó.
Huyền Thanh quả nhiên là rảnh rỗi sinh nông nổi, hắn kiên nhẫn tìm ta từng phòng một, ngay cả "quyết tìm đồ" cũng lười niệm.
Tìm thấy rồi, liền ôm ta vào lòng, đưa về chính điện hẳn ở.
Không tìm thấy…
Được rồi, đây là địa bàn của hắn, hắn không thể nào không tìm thấy.
Trong cung Tinh Hà, có dải ngân hà đẹp như mơ mộng có thể ngắm nhìn mỗi đêm, còn có cây đào nở hoa quanh năm rực rỡ như khói như sương.
Huyền Thanh thường xuyên hái hoa đào để ủ rượu có lúc còn nhất quyết kéo ta uống vài chén.
Dải ngân hà trải rộng, cánh hoa đào bay lượn.
Một thần một mèo, cùng nhau uống rượu, thật kỳ lạ.
Rượu làm tăng thêm can đảm cho mèo nhát gan, ta say rồi, liền leo lên giường của Huyền Thanh, duỗi móng vuốt mèo ra sờ soạng cơ bụng hắn.
Hắn tửu lượng cũng không tốt, hàng mi dài rậm khẽ run, trên mặt nổi lên ửng hồng như ráng chiều, không ngăn cản móng vuốt mèo của ta, có lúc còn ôm ta vào lòng.
Ta là mèo, ta sẽ không đỏ mặt.
Sau đó, Tử Uyển Tiên Tử thấy ta ngủ trên giường Huyền Thanh, liền ném ta xuống hồ sen.
Huyền Thanh cũng thật điên, hắn vì vậy mà phạt Tử Uyển Tiên Tử để mặt mộc đi dạo trên Thiên Nhai ba ngày, trực tiếp khiến Tử Uyển tự kỷ luôn.
Thiên giới cũng đồn đại, Huyền Thanh bảo vệ con mèo trắng trong cung của mình, bảo vệ như bảo vệ con người vậy.
Mèo của hắn, tuyệt đối không được chọc vào.
Quên nói, Huyền Thanh đặt cho ta một cái tên, gọi là Mộ Âm.
Ngày thường, hắn gọi ta là A Âm.
Còn ta thì gọi thẳng tên hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng, xoa xoa đầu ta.
Sau đó, ta được voi đòi tiên, bắt đầu làm mưa làm gió trong cung Tinh Hà, leo lên mái nhà bóc ngói.
Là một đứa trẻ từ nhỏ thiếu sự dạy dỗ của cha mẹ, chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, ta có thể nhịn đến năm thứ hai mới bắt đầu phát điên trong cung hẳn, thì... cũng coi như là rất kiên nhẫn rồi.
Ta ngồi xổm bên hồ nước cạn, duỗi móng vuốt xấu xa, quậy tung nước, khiến những con cá thần tiên vốn đang nhàn nhã bơi lội sợ hãi đến mức mặt mày xám xịt.
Ta leo lên cây đào, ôm cành cây lắc mạnh, nhìn mưa hoa đào rơi xuống.
Cây đào già Hề Doãn bị ta dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy kêu lên: “Ngươi đừng tới đây!”
Ta lẻn vào thư phòng của Huyền Thanh, chấm móng vuốt mèo vào mực, in đầy hoa mai lên giấy trắng.
Thư đồng Chiêu Lâm suýt nữa quỳ xuống cầu xin ta: “Tổ tông, người mau dừng lại đi, đây là giấy Tuyên và mực Huy mà Thượng thần vất vả lắm mới lấy được từ nhân gian đó.”
…
Bọn họ thay phiên nhau đến chỗ Huyền Thanh mách lẻo.
Huyền Thanh nghe xong, nheo đôi mắt hoa đào, khóe miệng nhếch lên nụ cười xinh đẹp.
Hắn nói với cá thần tiên: “Suỵt, ngươi nhỏ giọng thôi, A Âm nhát gan lắm, đừng dọa nàng.”
Hắn nói với cây đào: “Ngươi quanh năm đều nở hoa, rụng bớt cánh hoa, chẳng phải là đang giảm cân sao?”
Lại nói với Chiêu Lâm: “Không sao, cùng lắm thì ta đích thân đi Nhân gian vài chuyến, ngươi đừng làm ảnh hưởng đến hứng thú vẽ tranh của A Âm.”
…
Cả Tinh Hà cung trên dưới đều nói Huyền Thanh là một vị Thượng thần mê muội. Tấm lòng của hắn, đã lệch ra khỏi cả Lục giới rồi.
Ban đêm, Huyền Thanh ôm ta vào lòng, ngồi trên mái nhà ngắm nhìn dải ngân hà trải dài trên bầu trời.
“Huyền Thanh, sao chỉ có trong cung của ngươi mới nhìn thấy dải ngân hà đẹp như vậy?”
Thật không công bằng, trong Lưu Diễm cung của ta, chỉ toàn thấy mây đỏ rực lửa.
“Cho nên cung điện này mới gọi là Tinh Hà cung. A Âm, nàng có muốn nghe nhạc không?”
“Ngươi bằng lòng đàn, vậy dĩ nhiên là tốt nhất rồi.”
Huyền Thanh bế ta ra khỏi lòng, đặt lên mái nhà, đưa tay lấy Lưu Quang cầm.