Ta tên thật là Sử Vũ, bản thể là Phượng Hoàng Lửa.
Là con chính tông của thần, sinh ra đã có sức chiến đấu kinh người, khả năng tấn công cực mạnh, đánh nhau lúc nào cũng đứng hàng đầu.
Lâu dần, ta trở thành Chiến thần của Thiên Đế.
Phụ mẫu thấy có người nối nghiệp, yên tâm đi du ngoạn, mấy trăm năm nay bặt vô âm tín.
Cũng tại ta năm đó còn trẻ người non dạ, người khác vừa thổi kèn là đã lao ra xung phong.
Cứ ngốc nghếch như vậy mà sống một ngàn năm.
Đánh lui Ma tộc đến xâm phạm, bắt giữ thần thú gây loạn ở hạ giới, hàng phục tiểu yêu quái gây họa cho nhân gian…
Mỗi năm, trong đại hội khen thưởng của Thiên giới, ta đều lên đài nhận thưởng.
Nhận thưởng xong, tiếp tục cày cuốc.
Ta ngoài việc dưỡng thương ra, gần như không có lúc nào rảnh rỗi, không phải đi đánh nhau, thì đang trên đường đi đánh nhau.
Trong một ngàn năm này, cũng có người giới thiệu tiên lữ cho ta, nhưng đều không có kết quả.
Bởi vì ta thật sự quá bận.
Con trai của Hoa Thần mời ta ngắm hoa quỳnh nở, đợi mấy canh giờ, hoa cũng tàn rồi, vẫn không đợi được ta.
Hỏa Thần mời ta ăn tôm, tôm xanh còn sống nhót loạn xạ, trong tay hắn ta cũng bị bóp chết rồi, vẫn không đợi được ta.
Vũ Thần mời ta xem thuật điều khiển mưa của hắn, mưa xuống khắp nhân gian, vẫn không đợi được ta.
…
Lâu dần, duyên đào hoa, đều cách xa ta.
Các tiên nữ chê cười ta, nói ta là cỗ máy làm việc không có bạn thân, không có tình cảm và kẻ hiếu chiến.
Một ngày nọ, trong đại chiến với Ma tộc, ta đánh nhau hăng say, vừa "bùm bùm" chém máu của Ma tộc, vừa vô tình liếc thấy Huyền Thanh.
Hắn ôm cây đàn Lưu Quang cầm cũng "ngầu lòi" như người, lơ lửng giữa không trung, tay áo rộng bay phấp phới.
Từ đầu đến cuối, cũng không thấy hắn ra tay.
Không sợ nghèo mà sợ không công bằng.
Ta nhớ lại trước kia, mỗi lần đi ngang qua cung Tinh Hà, đều có một đám tiên nữ nhỏ đứng trước cửa cung ngóng trông, chờ nghe Huyền Thanh Thượng thần gảy một khúc tiên nhạc.
Khoảnh khắc đó, muôn vàn cảm xúc dâng trào trong lòng, người làm công bị Thiên Đế lựa chọn trực tiếp vỡ òa.
Trận chiến kết thúc, ta nộp đơn từ chức cho Thiên Đế. Thiên Đế không trả lời thẳng, chỉ nói chuyện một cách vòng vo, nhưng nhất quyết không phê duyệt.
Bất đắc dĩ, ta quyết định giả chết.
Trước khi đại chiến giữa thần và ma lại đến, ta dùng bí thuật phong ấn tu vi vào nốt ruồi chu sa trên trán.
Trong trận chiến, ta dùng bản thể cường hãn, miễn cưỡng chịu một kiếm chí mạng của Ma tộc thủ lĩnh, khiến bản thân trông như hồn phi phách tán.
Sau đó, ta trở lại hình dạng sơ sinh, biến thành một con mèo.
Nếu vạch lông mèo ra, còn có thể phát hiện, trên trán mèo cũng có một nốt ruồi chu sa.
Chỉ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, phong ấn mới được giải trừ.
Tại sao không biến thành động vật khác?
Bởi vì ta đã suy nghĩ kỹ rồi, gà phải gáy, chó phải trông nhà, trâu phải cày ruộng, lừa phải kéo cối xay... Thần thú oai phong hơn một chút, ví dụ như hổ báo, còn phải bị coi là thú cưỡi.
Chỉ có mèo, ở Thiên giới không có chuột để bắt, là dễ sống an nhàn nhất.
Tất cả đồng đội có mặt, đều đấm ngực dậm chân, khóc lóc thảm thiết vì sự hy sinh của Chiến thần Sử Vũ.
Chỉ có Huyền Thanh, từ đầu đến cuối, sắc mặt không đổi, không nói một lời.
Nhưng trận chiến này, hắn lại ra tay.
Hắn nâng đôi tay trắng nõn, thon dài với các khớp xương rõ ràng, gảy đàn Lưu Quang cầm.
Tiếng đàn du dương, ngân vang liên miên.
Ma tộc thủ lĩnh ôm đầu quỳ xuống đất trong đau đớn, máu chảy ra từ thất khiếu, kêu gào thảm thiết, cuối cùng hồn phi phách tán.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Huyền Thanh ra tay.
Hắn chỉ cần gảy nhẹ vài dây đàn, đã có thể giết chết Ma đầu.
Lúc này ta mới biết, thì ra Huyền Thanh là một đại lão ẩn mình.
Ta sùng bái kẻ mạnh, ngày hôm đó lại bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, ma xui quỷ khiến đi theo hẳn về cung Tinh Hà.
“Ngươi là ngươi từ đâu đến, tại sao lại đi theo bổn tọa?”
Đến cửa cung Tinh Hà, hắn quay lại hỏi ta.
“Thấy ngươi đẹp trai.”
Ta lỡ lời, nói ra sự thật. May mà, ta đã cố gắng nuốt xuống nửa câu sau "lại lười biếng".
“Ngươi thật thà đấy. Thôi được, bổn tọa sẽ miễn cưỡng giữ ngươi lại.”
Hắn ôm ta, bước vào cung điện.