Làm việc cho Thiên Đế một ngàn năm, ta muốn từ chức
Thiên Đế không cho ta từ chức.
Vì vậy, ta giả chết, biến thành một con mèo trắng, lẻn vào cung Tinh Hà của Huyền Thanh Thượng thần để hưởng thụ cuộc sống.
Hắn đẹp trai, lại lười biếng, là "cây đại thụ" ta cẩn thận lựa chọn.
Kết quả, mới ăn không ngồi rồi được hai năm, Huyền Thanh lại bắt đầu cuồng công việc. Hắn chạy khắp nơi chinh chiến, lấy được vô số linh đan diệu dược, toàn bộ đều đút cho ta ăn.
“A Âm mau ăn, mau chóng hóa hình cho bổn tọa xem nào.”
Khoan đã…
Mẹ kiếp, ta vì lười mà không làm thần nữa, hắn lại bảo ta mau chóng hóa hình?
Ta quyết định chuồn êm trong đêm, đổi một "cây đại thụ" khác.
…
Nhịn Huyền Thanh ba năm, ta quyết định chạy trốn.
Ba năm nay, hắn điên cuồng làm việc, chinh chiến khắp nơi.
Ngay cả con lừa kéo cối xay ở nhân gian cũng không siêng năng bằng hắn.
Hắn đã không còn là Huyền Thanh đứng đầu bảng xếp hạng lười biếng ở Thiên giới mà ta từng biết nữa rồi.
Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, vấn đề là hắn đem tất cả phần thưởng có được, đều đút cho ta ăn.
Đó toàn là linh đan diệu dược cực phẩm có thể tăng cường tu vi rất nhiều.
Ta không thể ăn nữa, ăn nữa là ta sẽ hóa hình.
Một khi hóa hình, ta sẽ lộ tẩy, không thể sống an nhàn nữa.
Năm đó, ta đã mạo hiểm hồn phi phách tán mới có thể giả chết thoát khỏi tay Thiên Đế bóc lột kia.
Không thể sống lại những ngày tháng làm cu li nữa, đây là sự kiên trì cuối cùng của ta.
Nói là làm, thừa dịp đêm tối gió cao, ta chạy trốn.
Nhưng móng vuốt trước vừa bước ra khỏi cung Tinh Hà của Huyền Thanh, một bóng trắng đã xuất hiện sau lưng.
Ngay sau đó, bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng ôm lấy bụng ta, đưa ta vào lòng.
“Tiểu tử kia, ngươi định đi đâu?”
Bàn tay to lớn vuốt ve đầu mèo, giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.
Hắn giận rồi.
“Chạy trốn. À, đúng theo nghĩa đen, ra đường chạy vài vòng.”
“Đừng lừa ta, ngươi quên rồi sao, chúng ta đã kết khế ước rồi.”
Hỏng bét, chỉ mải nghĩ đến việc đổi chỗ tiếp tục hưởng thụ, vậy mà lại quên mất chuyện kết khế ước.
Năm năm trước, vừa mới ôm được "cây đại thụ" Huyền Thanh, vì muốn tự do, ta đã không nghĩ đến chuyện kết khế ước.
Bởi vì ta sợ lại tự tìm cho mình thêm một ông chủ.
Nhưng mà, có một ngày, Tử Uyển Tiên Tử si mê Huyền Thanh, thấy ta ngủ trên giường hẳn, đã nổi cơn tam bành.
Nàng ta hét lên, túm lấy đuôi ta, buộc đá lớn vào, ném ta xuống hồ sen.
“Giường của Huyền Thanh Thượng thần, ngay cả ta còn chưa được leo lên, ngươi làm sao dám leo lên?”
“Ta là mèo.”
“Mèo cũng không được!”
Nếu không phải Huyền Thanh kịp thời đuổi tới, ta suýt nữa đã bị chết đuối - (điều đó là không thể).
Nhưng để không lộ tẩy, ta cố tình uống vài ngụm nước.
Huyền Thanh sợ đến mức mặt mày tái mét, kiên quyết muốn kết khế ước với ta, để có thể cảm nhận được tình trạng an toàn của ta bất cứ lúc nào. Ta không nghĩ ra lý do gì để từ chối.
Haiz, con đường hưởng thụ của ta, thật là khởi đầu nan.
Huyền Thanh khẽ động, đưa ta bay lên mái nhà.
Hắn đứng giữa gió, tóc đen tung bay, còn không quên tạo dáng "ngầu lòi".
Nếu không phải năm đó ta nhìn trúng hắn đẹp trai, lại lười biếng, thì ta cũng chẳng đi theo hắn.
Kẻ mê sắc đẹp nông cạn như ta, luôn phải trả giá. Ta tự lên án bản thân mình.
“Nhìn thấy chưa? Con báo kia đã ngồi xổm trước cửa cung của bổn tọa mấy ngày rồi, chỉ đợi ngươi sơ hở, rồi sẽ nuốt chửng ngươi.”
Huyền Thanh vừa dứt lời, ta đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của con báo kia.
Sợ đến mức ta rùng mình, vội vàng rúc vào lòng Huyền Thanh.
Vì áp sát quá gần, ta thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ bụng cuồn cuộn của hắn.
Thần tiên ba năm nay đi đánh nhau khắp nơi, quả nhiên không giống nhau, tập luyện rất bài bản.
“Ngoan nào, nơi này mới là nhà của ngươi. Trăng nhà người khác, cũng chẳng tròn.”
Trên đời này chẳng phải chỉ có một cái Nguyệt cung thôi sao? Meo, câu này khiến người ta rất muốn phản bác.
Nhưng chưa kịp để ta sắp xếp ngôn ngữ, hẳn đã cạy miệng ta ra, mùi thơm của linh đan tràn ngập đầu lưỡi.
“A Âm mau ăn, mau chóng hóa hình cho bổn tọa xem nào.”
Muốn khóc mà không có nước mắt, meo.