Khương Thời Niệm kéo chặt làn váy, ít nhiều gì cũng có một chút không được tự nhiên nhưng vẫn hít sâu một hơi, kéo tấm rèm xếp dày trước mặt ra. Đèn tụ sáng chiếu xuống đầu cô, tầm mắt của cô mơ hồ trong một thoáng chốc, xuyên qua hàng mi đượm đầy ánh sáng, cô nhìn thấy có một bóng người ngồi trên chiếc sô pha màu trắng ở bên phía đối diện.

Ngay khoảnh khắc khi thấy rõ người nọ là ai, nhịp thở của cô nghẹt lại, trái tim đập dồn, miệng khô lưỡi khô đến mức hơi nước cả người dường như bốc hơi hết chỉ sau một giây.

Cách mấy giây sau, Khương Thời Niệm mới đè thấp giọng phát ra tiếng: “… Anh… Anh điên rồi sao?! Bạn trai của tôi ở ngay dưới lầu đấy! Lúc nào cũng có thể đến đây!”

Thẩm Diên Phi bình tĩnh nhấc mi lên, đáp: “Thế thì sao? Anh ta không xem em mặc lễ phục đính hôn nhưng tôi muốn xem.”

“Còn điên hay không…” Anh ôn hòa cười nhạt. “Tôi vẫn luôn là thế, chỉ là trước giờ em không muốn tìm hiểu mà thôi. Tôi cũng không ngại mặt đối mặt báo với anh ta rằng tôi rất thích vị hôn thê mà anh ta không trân trọng.”

Trong lòng bàn tay Khương Thời Niệm toàn là dấu móng tay.

Giữa tầng hai và tầng một cũng không cách âm cho lắm, cô có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Thương Thụy ở dưới lầu, tiếng nhân viên cửa hàng đi lại, tiếng vải vóc cọ xát vào nhau, mà đoạn cầu thang xoắn ốc chắn ở giữa không hề có bất cứ thứ gì che đậy, tầng hai nơi cô đang đứng là gia chủ nhà họ Thẩm đang ngồi ngay ngắn, ngó lơ hết thảy cái gọi là luân thường đạo lý.

Tai Khương Thời Niệm ù đi, ngực phập phồng lên xuống đều nằm trong tầm mắt quan sát chăm chú của anh.

Cô có thể hô to, nhưng cảm giác áp bách mà người đàn ông đem đến đã thâm nhập vào cốt tủy, vô hình trung thao túng hành động của cô. Giọng nói của cô giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn, mà chỗ thang lầu bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân, Thương Thụy đi theo sau nhân viên cửa hàng lên lầu, giọng nữ dịu dàng hỏi: “Khương tiểu thư, cô đã mặc xong chưa ạ?”

Từng bước từng bước đến gần, khoảng cách trở nên gần trong gang tấc, Khương Thời Niệm phát hiện tất thảy đều đang phát triển ngược lại theo hướng mà cô suy nghĩ.

Đáng lẽ cô nên lên tiếng, quang minh chính đại mời tổng giám đốc Thẩm đi ra ngoài làm sáng tỏ mọi chuyện với Thương Thụy. Cô và tổng giám đốc Thẩm vốn không có liên quan gì với nhau, anh cũng chưa làm ra chuyện gì càng xúc phạm hơn cả.

Tất cả đều còn cách cứu vãn, có thể thẳng thắn, nhưng trong khoảnh khắc khi mà hai tiếng bước chân sắp bước lên lầu hai, Thẩm Diên Phi đứng lên, cô giống như bị ma xui quỷ khiến kéo lấy ống tay áo anh chỉ trong chớp nhoáng, đẩy anh vào trong phòng thay quần áo.

Sai rồi…

Không nên làm thế.

Nhưng đã là sai lầm không thể sửa chữa được nữa.

Khương Thời Niệm nhắm mắt, khô khốc nuốt nuốt, chuẩn bị tỏ vẻ không có việc gì mà bước ra ngoài tránh đi trận phong ba này, mau chóng rời khỏi đây cùng với Thương Thụy, coi như che giấu đi sự tồn tại của người kia.

Cô vừa mới bước một bước ra ngoài thì eo đột nhiên bị cánh tay cứng rắn ôm lấy và kéo về phía sau, tấm rèm dày rộng mở kéo kín lại. Cô giẫm lên làn váy thật dài của chính mình, che miệng ngã ngửa vào trong lồng ngực đang rung động ở phía sau.

Giống như chìm xuống đáy biển sâu không còn sức sống.

Những âm thanh ở bên ngoài đã hoàn toàn bị tiếng tim đập điên cuồng trong tai Khương Thời Niệm che lấp. Cô mạnh mẽ muốn thoát ra nhưng lại bị khống chế chặt hơn. Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông phả lên tai cô, là thuốc độc ngấm vào tận xương cốt.

Còn anh, ngoại trừ cánh tay đang vắt ngang qua hông cô thì không còn động tác vượt rào nào khác nữa, càng không có bất kỳ cử chỉ khinh nhờn nào, thậm chí ngón tay còn đang run khẽ như chạm đến được một món đồ quý giá dễ vỡ nào đó.

Khương Thời Niệm cố sức che miệng mũi mình lại để đề phòng nhịp thở rối loạn lộ ra ngoài. Cô nghiến răng, quát khẽ: “… Rốt cuộc anh muốn cái gì?!”

Thẩm Diên Phi phát ra một tiếng cười cực trầm thấp bên tai cô: “Không hiểu hay là không muốn đối mặt? Cái tôi muốn chính là em.”

Đồng tử Khương Thời Niệm mở to rồi lại hơi tan rã. Từ nhỏ cô đã sống tuân theo những khuôn phép cũ, bị trói buộc trong một chiếc vỏ nhỏ hẹp nhất trần đời, đã quen với việc nhượng bộ, đã quen chịu đựng và bao dung, càng quen với sự bình đạm, cho dù cuộc tình này không thể khiến cho con tim cô rung động, nếu cô đã quyết định là thế thì sẽ không nghĩ đến khả năng nào khác.

Cho dù không có quá nhiều tình cảm nhưng đạo đức vẫn còn đó.

Cô đã quen làm mặt nước lặng nên sợ có sóng to.

Thương Thụy đứng ở bên ngoài, lười biếng hỏi: “Vẫn chưa xong à?”

Khương Thời Niệm nuốt khan, trái tim đập thình thịch như va phải xương sườn. Cô đối mặt với bạn trai đứng ở ngoài tấm rèm, bị Thẩm Diên Phi cường thế ôm chặt cơ thể, hơn nữa còn là do chính cô dẫn sói vào nhà.

Cô bị ép phải đứng tựa sát vào anh, có thể cảm nhận được hầu kết của anh chậm rãi hoạt động. Mũi chân cô cuộn tròn, nhắm chặt mắt, cay chát trả lời: “Sắp xong rồi…”

“Anh muốn liếc mắt nhìn bạn gái mình một cái thật đúng là khó khăn.” Thương Thụy cười nhạt. “Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, nếu thử xong thì mau ra đi. Lát nữa anh còn có cuộc họp, không hơi đâu mà chờ em mãi như thế được.”

Nói rồi, anh ta lại đi xa một lần nữa.

Tầm mắt Khương Thời Niệm tối sầm trong phòng thử quần áo. Cô không thể lộn xộn vì tiếng động gây ra sẽ quá rõ ràng. Cô cố gắng gượng giữ bình tĩnh đáp lại Thương Thụy một câu, nhìn không thấy Thẩm Diên Phi cau mày thật chặt ở nơi cô không nhìn thấy, đáy mắt tràn ra sự lạnh lùng tàn bạo âm u.

“Anh ta đối xử với em như thế à?” Anh lạnh giọng thì thầm. “Rốt cuộc thì em có từng được bất kỳ kẻ nào yêu thương một cách tử tế chưa vậy?”

Khương Thời Niệm mờ mịt trong một thoáng, màn sương trong mắt dày đặc lên. Quá trình trưởng thành khiến cô không có khái niệm về hai chữ “tử tế” và “yêu thương”. Chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại, kiên trì tránh ra: “Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, liên quan gì đến tổng giám đốc Thẩm chứ!”

“Không liên quan à?” Thẩm Diên Phi nhàn nhạt hỏi lại, không tiếc bễ nghễ từ trên cao xuống. “Em yêu anh ta như thế, lại quyết tuyệt với tôi nhường đó, không sợ sẽ tạo thành hậu quả mà anh ta không chấp nhận được à?”

Khương Thời Niệm đột nhiên rùng mình một cái, nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh. Anh muốn hủy diệt ai hay hủy diệt nhà nào chẳng qua cũng chỉ là một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng, bất kể là Thương Thụy hay là nhà họ Khương đều không thể gánh vác được quyết định của anh.

Nếu cô phản kháng, anh sẽ nhẹ nhàng hủy đi cho cô xem.

Khương Thời Niệm tuyệt vọng đến mức hốc mắt nóng bỏng, xem nhẹ đi sự khác thường của cơ thể. Mỗi một lần mà cô tiếp xúc gần gũi với anh, cô chưa từng xuất hiện cảm giác bài xích, ngược lại lại trở nên nóng nảy một cách chẳng rõ lý do: “… Tổng giám đốc Thẩm, anh cần gì đều có cả, cớ gì phải trêu đùa tôi chứ?”

“Khương tiểu thư đã đánh giá cao tôi rồi.” Thẩm Diên Phi rũ mắt nhìn chằm chằm vành tai hơi mỏng của cô, cố gắng chịu đựng khát vọng đang mài mòn trái tim và ăn mòn xương cốt của mình, cố gắng giữ khoảng cách một tấc với cô, không vượt rào cũng không buông tha cho cô. Anh khàn giọng cười, để lộ ra sự điên cuồng cố chấp từ trong xương cốt, nói: “Em chưa gả, tôi chưa cưới, không xem như vi phạm chuẩn mực đạo đức, càng không phải là trêu đùa, cùng lắm chỉ coi như là cướp ngang thôi. Tôi vốn chỉ có hai bàn tay trắng, những gì tôi muốn cũng chỉ có một người.”

“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi sắp đính hôn rồi! Tôi không có cảm giác với anh, bất kể anh làm gì đi nữa tôi cũng sẽ không thích anh!”

“Không sao cả.” Tiếng nói phát ra từ giữa môi răng anh nghe thì có vẻ lười biếng dịu dàng nhưng thật ra lại không cho phép cô giãy giụa phản kháng. Vành mắt bên dưới mi mắt nửa rũ ửng đỏ, cô đối với anh chỉ miễn cưỡng có thể diễn tả bằng một chữ thích, đến cả yêu cũng không với được tới, là do anh ép buộc cô, anh không xứng. “Tình cảm à? Em bủn xỉn cũng được, nhưng tôi cần gì thì đều đã có hết rồi.”

Khương Thời Niệm kinh hồn chưa định, biết mình đã rơi vào vực sâu, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đề nghị chia tay với Thương Thụy.

Không thể vì chính cô chọc phải ma quỷ mà làm liên lụy đến cả nhà Thương Thụy, hơn nữa cô cũng hiểu rõ nếu như chuyện này đem ra ngoài nói, Thương Thụy cũng sẽ không vì cô mà hy sinh sự an nguy của cả gia tộc, trái lại còn sẽ trách cô chân trong chân ngoài, muốn trèo cành khác cao hơn.

Cô bằng lòng cô độc đối phó với Thẩm Diên Phi chứ không muốn liên lụy đến những người khác, muốn xem thử đến tột cùng anh muốn nhìn thấy kết quả ra sao, muốn chơi cô đến thế nào, chật vật đến bao nhiêu thì tổng giám đốc Thẩm mới có thể vui vẻ.

Khương Thời Niệm cảm thấy mình giống như một con cá bị vứt lên bờ đất khô cạn, phí công vặn vẹo dưới ánh mắt của kẻ vớt cá lạnh lùng.

Lúc rời khỏi cửa hàng váy cưới, Thương Thụy đã có chuyện đi trước. Cô mơ màng hồ đồ, lúc đến trước cửa nhà họ khương mới nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đi theo sau mình. Khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông ẩn đằng sau cửa kính xe tối màu, duy trì khoảng cách thích hợp với cô đến mức không thể trách móc.

Khương Thời Niệm trằn trọc cả đêm, cách một hôm sau mới đến đài truyền hình, vừa mới đến nơi đã bị phó giám đốc đài truyền hình thông báo rằng đài có một chương trình tọa đàm cực quan trọng mới được duyệt, vị khách mời được chọn đến trong tập đầu tiên là người khiến cho cả đài phấn khởi. Đó là tổng giám đốc Thẩm, người kế nhiệm trẻ tuổi của Bạch Quân. Phó tổng giám đốc đài muốn chọn cô làm người dẫn chương trình, cô không cần suy nghĩ đã từ chối ngay. Cô thà rằng từ bỏ chương trình này còn hơn.

Phó giám đốc kinh ngạc, tận tình khuyên bảo và phân tích lợi và hại cho cô xong rồi lại nhắc đến khoản đầu tư kếch xù do tổng giám đốc Thẩm mang đến, cuối cùng mới nghi hoặc hỏi: “Em quen tổng giám đốc Thẩm à? Có gút mắc khó nói gì hay sao? Nếu không thì sao lại…”

Cô càng từ chối thì càng giấu đầu lòi đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play