Khương Thời Niệm không thể không đồng ý tiếp nhận chương trình này, chỉ mong là Thẩm Diên Phi đừng quá quắt trước mặt người khác, đẩy cô vào con đường scandal tình yêu quá đáng. Đến ngày ghi hình hôm đó, tất cả những tình huống mà cô sợ hãi lo lắng đều không xảy ra, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông, Thẩm Diên Phi chỉ coi cô là người mới quen, nói nói cười cười tiếp nhận phỏng vấn.

Mãi cho đến khi buổi phỏng vấn đi đến đoạn gần cuối, một món đồ trang trí thật lớn treo trên nóc của phòng phát sóng đột nhiên rơi xuống, đập mạnh xuống chỗ người dẫn chương trình là Khương Thời Niệm. Ở hiện trường có vô số người nhưng ai cũng không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn cô gặp nguy hiểm.

Thẩm Diên Phi cách cô cũng không phải là gần nhất đứng dậy, nhào về phía cô theo bản năng, mạnh mẽ đỡ lấy trọng lượng của món trang trí đó bằng bả vai và cánh tay, bảo vệ cô an toàn dưới thân mình.

Lúc xảy ra chuyện đó hai tay Khương Thời Niệm không tự giác mà đỡ lấy vai Thẩm Diên Phi, chờ cho đến khi buông ra, giữa những khe hở ngón tay cô dính nhớp, tất cả đều là máu đỏ tươi trên người anh.

Món đồ đó không đập phải cô nhưng cô vẫn giống như bị sống sờ sờ đập nứt, không phải bị bất kỳ thứ gì công kích mà là bị một thân máu thịt ấm áp của một người tấn công.

Ekip làm chương trình bị dọa điên rồi, thấy tổng giám đốc Thẩm đổ máu coi như là tận thế sắp tới, cuống quýt gọi xe cứu thương, mà Thẩm Diên Phi thì lại có chừng có mực đứng dậy khỏi người Khương Thời Niệm, ngó lơ một mảng máu lớn thấm xuyên qua áo sơ mi của chính mình, dường như đã sớm quen với nỗi đau đó vậy. Anh xua tay ngăn cản đi sự chăm sóc của người khác, tùy ý khoác tây trang lên, xoay người đi ra khỏi đài truyền hình một mình.

Ba hồn bảy vía của Khương Thời Niệm đã bay đi mất một nửa, thấp thỏm đuổi theo anh nhưng rồi lại không biết nên nói gì cho phải. Cô muốn bồi thường cho anh chút tiền thuốc men, nhưng số tiền cỏn con đó chắc chắn sẽ là một sự nhục nhã với tổng giám đốc Thẩm.

Thẩm Diên Phi cúi đầu nhìn cô, không chút để tâm mà nâng nâng khóe miệng, cắn điếu thuốc ở giữa môi nhưng vẫn chưa châm lửa, hỏi: “Không cần đi theo, chút thương tích này thì có là gì, không đáng nhắc đến đâu. Khương Tuệ Tuệ, sao em lại không quen với việc người khác hy sinh cho em như thế? Anh ta đối xử với em thật sự tệ lắm, sao em còn yêu anh ta như thế?”

Suy nghĩ của Khương Thời Niệm đau như muốn nứt ra, nhìn Thẩm Diên Phi bình tĩnh đi xa. Mọi vết máu đều ẩn dưới lớp tây trang đó, mà trong lúc vung tay, cổ tay áo anh cũng lộ ra một vệt đỏ chói mắt.

Trái tim cô nghẹn ứ đến mức không thở nổi, biết máu từ miệng vết thương của anh đã men theo cánh tay, chảy đến chỗ xương cổ tay rồi.

Hóa ra anh vốn khinh thường lúc có thể lợi dụng vết thương làm lợi thế, dùng khổ nhục kế để ép buộc cô. 

Khương Thời Niệm vốn lo lắng sẽ gây ra tin đồn nhảm nhí nhưng trưa hôm đó, đài truyền hình nhận được mệnh lệnh, toàn thể chỉnh đốn lại, tất cả trường quay đều phải lắp đặt lại từ đầu, gỡ hết tất cả những chi tiết thiết kế có tính nguy hiểm tiềm tàng, nhất là nhằm vào vị trí người dẫn chương trình, không để lại một cái nào cả. Về việc tổng giám đốc Thẩm bị thương vì ai, tất cả mọi người phải giữ kín như bưng, im miệng không nói.

Khương Thời Niệm không rõ thương tích của Thẩm Diên Phi thế nào rồi, cũng cố gắng hết sức trốn tránh không muốn để tâm tới. Một ngày rồi hai ngày sóng yên biển lặng qua đi, cô vẫn đứng ở bên mép vực sâu, không dám lơi lỏng lấy một khắc.

Tới cuối tuần, phó giám đốc đài truyền hình khuyên cô cùng đi tham dự một bữa tiệc tối chiêu đãi bên đầu tư, đối phương duyệt mấy dự án lớn của đài, yêu cầu được gặp mặt hoa đán bấy giờ một mặt.

Phó giám đốc và vài người phụ trách của đài truyền hình đều có mặt, nhân số không ít. Khương Thời Niệm không nghĩ nhiều, cho rằng đó chỉ là buổi liên hoan công việc, không muốn khiến cho người ta khó xử nên đã đồng ý lên xe. Nhưng chờ cho đến khi vào sảnh tiệc riêng, đối phương kiên trì rót đầy rượu cho cô, mà phó giám đốc đài truyền hình thì cẩn thận cười hùa theo, không dám hé răng nói thêm một chữ nào, cô mới hiểu hôm nay mình không nên có mặt ở đây.

Các nhà đầu tư đã chơi quen đủ loại người nổi tiếng và hot girl mạng, cho rằng người dẫn chương trình cũng đi theo con đường này nên đôi mắt cứ luôn dán chặt trên người Khương Thời Niệm chưa từng dời đi. Đối phương đổi sang chỗ ngồi bên cạnh cô, liên tục mời cô uống rượu, bàn tay dán lên cánh tay trần trụi của cô.

Mặt Khương Thời Niệm không có biểu cảm gì, xách túi lên bỏ đi ngay. Biểu cảm trên mặt nhà đầu tư lập tức không quản lý được, miệng bắt đầu phun ra mấy câu không sạch sẽ, miệng đầy mùi rượu đuổi theo. Phó giám đốc đài căng thẳng giải thích: “Đây là vị hôn thê sắp sửa đính hôn của tổng giám đốc Thương…”

“Thương Thụy là cái chó gì! Hôm nay tôi cứ động vào cô ta đấy!”

Khương Thời Niệm không thể nhịn được nữa mà giật lấy ly rượu, giơ tay lên muốn tạt rượu lên mặt đối phương, hoàn toàn không hề chú ý đến trên mặt thảm đã xuất hiện một tiếng bước chân trầm đều từ lúc nào, mà ngoại trừ những người đứng đưa lưng về phía cửa ra, trong phòng riêng đã lặng ngắt như tờ, im như ve sầu mùa đông.

Cổ tay căng chặt của cô bị người nào đó nắm lấy, nhiệt độ cơ thể cực nóng không e dè mà càn rỡ truyền đến.

Khương Thời Niệm run lên, ly rượu đong đưa, ngay sau đó đã rơi vào trong tay người đàn ông. Anh nhận lấy ly rượu, cái ly quý giá nằm giữa ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của anh trông có vẻ vô cùng kém cỏi tầm thường. Anh hạ mình nhấc tay lên, rượu trong ly trực tiếp xối xuống đầu nhà đầu tư kia.

“Thương Thụy không là gì, thế tôi có là gì không?”

Thẩm Diên Phi nhẹ nhàng ném cái ly đi, lau sạch ngón tay, lướt qua đuôi tóc đen nhánh xõa ra của Khương Thời Niệm.

“Đàn em của tôi, còn chưa đến lượt anh mời rượu đâu.”

Mùi rượu trong căn phòng đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tiếng liều mạng xin lỗi và sự lạnh lẽo.

Khương Thời Niệm giống như nghẹn trong cổ họng, không dám liếc mắt nhìn Thẩm Diên Phi kịp thời xuất hiện quá nhiều. Anh và bọn họ có gì khác nhau sao? Một tay anh che trời là có thể muốn làm gì thì làm nấy, coi cô như một món đồ chơi, hứng lên thì tiêu khiển sao?

Tổng giám đốc Thẩm muốn người phụ nữ ưu tú nào mà không có? Cuộc sống của cô thế nào, hôn nhân ra sao vốn là một hằng số không thay đổi. Tình cảm giữa cô và bạn trai không oanh liệt nhưng cũng có thể sống qua ngày bằng cách của mình, anh vung đao khuấy đảo như thế, dẫn dắt cô vượt rào rốt cuộc là có gì hay ho chứ?

Khương Thời Niệm bước nhanh ra khỏi ghế lô, bên ngoài đang có mưa bay, cô đẩy cửa muốn bước ra ngoài thì đã bị túm vai lôi vào trong.

Nhà hàng riêng tư theo thể chế hội viên này có dòng người thưa thớt, ánh đèn ở sảnh ngoài hôn ám, bóng người bị kéo dài ra, chồng chất ở trên tường và dưới đất, dây dưa và hòa thành một thể.

Khương Thời Niệm không thể chống cự được, cơ thể quay cuồng bị đưa ra sau cột nhà thiết kế kiểu La Mã cực lớn. Cô quay mặt đi từ chối đối diện, nhịp thở rối loạn: “Tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, tôi vẫn còn có việc, có thể đi được chưa?”

Trên người người đàn ông có hơi sương tuyết rất lạnh, thâm nhập vào trong cảm quan của người ta, men theo mạch máu và dây thần kinh chui sâu vào cái nơi không thể chạm đến được, chỉ là đứng gần sát thôi, chỉ là như gần như xa bị chặn ở trong góc mà cô đã tự động mềm nhũn người, gót chân tê dại.

Anh cầm một chiếc ô đen dài đứng ở nơi tranh tối tranh sáng đó, thấp giọng nói: “Tôi tiễn em.”

“Không cần, quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Thẩm chỉ là quan hệ đàn anh đàn em cùng trường mà thôi, không có nhiều cảm tình như thế, không cần anh nhọc lòng.” Cô lùi lại, ánh mắt lướt nhanh quá chỗ bả vai bị thương của anh nhưng rốt cuộc cũng không dò hỏi. “Tôi tự đi.”

Khương Thời Niệm bài trừ hết mọi phạm vi nằm trong tầm kiểm soát của anh, lao nhanh ra khỏi cánh cửa lớn của nhà hàng. Cơn mưa chợt nặng hạt hơn chỉ trong chớp mắt, cô đi cùng xe với phó giám đốc đài đến đây, nếu lại gọi tài xế nhà họ Khương đến đón thì cũng xe trễ giờ. Cô đội túi xách lên đầu, muốn chạy đến chỗ trạm xe bus ở đằng trước trú mưa rồi lại gọi taxi sau.

Màn mưa cọ rửa thế giới, đường phố hẻo lánh không có lấy một chiếc xe nào.

Cô vừa mới bị nước mưa xối ướt vai, một chiếc ô đã bung ra che từ sau tới. Cô sợ anh, chỉ muốn bước đi nhanh hơn, nhưng chiếc ô đó vẫn vững vàng che trên đỉnh đầu cô, không hề chệch đi.

Rốt cuộc Khương Thời Niệm không chịu nổi nữa mà quay đầu lại, thấy hơn một nửa người Thẩm Diên Phi đều nằm ở bên ngoài ô, tây trang và áo sơ mi đã sẫm lại vì nước mưa, mái tóc ngắn đen nhánh ướt đẫm bị anh tùy ý vuốt ngược về sau, để lộ ra khuôn mặt bị nước mưa xối ướt.

Anh quá cao quý, thần thái như thế càng khiến người ta chướng mắt gấp bội.

Một cơn cuồng phong cuốn qua mặt đường, trong tiếng mưa rơi bạch bạch và tán ô đen lắc lư không che được hoàn toàn người đứng dưới ô, mái tóc đen dài của Khương Thời Niệm bị xối ướt.

Thẩm Diên Phi bất đắc dĩ cong môi dưới, dứt khoát xếp ô lại ném sang một bên, cởi áo khoác tây trang mặc trên người ra, không nói lời nào mà phủ lên đầu Khương Thời Niệm. Chất vải đó có hương sương tuyết sạch sẽ, mùi máu tươi cực nhạt trộn lẫn với nước mưa trong vắt, hỗn hợp mùi hương đó ập vào chóp mũi cô.

Chiếc Maybach nghiến qua nước mưa dừng lại ở ven đường, cửa xe rộng mở ra, hơi ấm trong xe tỏa ra tứ tán. Khương Thời Niệm không thể tránh thoát được sức lực của Thẩm Diên Phi, mà trong lúc cử động, cô nhìn thấy trên chiếc áo sơ mi mà anh mặc lại thấm vết máu đỏ chói mắt.

Miệng vết thương của anh bị mưa xối thì sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Khương Thời Niệm bị anh nửa ôm nửa đẩy vào trong xe. Cơ thể ướt đẫm của cô làm bẩn ghế xe, trong lúc xấu hổ chỉ bằng lòng cứng đờ ngồi ở một chỗ cực nhỏ, liều mạng cách xa người đàn ông bên cạnh.

Đôi mắt đen u tối của Thẩm Diên Phi nhìn cô, hỏi: “Sợ làm bẩn xe à?”

Cô cắn răng không nói tiếng nào, muốn biện giải một câu rằng không phải vì cô muốn tránh mưa, càng không muốn ngồi chung một chỗ với anh, chẳng qua là vì vết thương của anh nên ít nhiều gì đó cũng muốn hoàn thành trách nhiệm.

Cảm xúc trên mặt Thẩm Diên Phi khó phân biệt được ra. Anh đột nhiên kéo cổ tay cô, túm cô ngồi lên đùi mình. Cô không hề phòng bị, kinh sợ đến mức trắng bệch cả mặt, bị anh đè chặt lại ngồi vững, mặc cho nhiệt độ cơ thể của hai người giao hòa vào nhau.

“Vậy thì làm bẩn tôi đi này, tôi cam tâm tình nguyện.”

Ở bệnh viện tư, Khương Thời Niệm đối mặt với canh gừng trong phòng bệnh, môi mím chặt. Trên mu bàn tay cô cắm kim tiêm, đến nơi rồi mới biết mình bị cảm nặng. Mấy ngày qua tinh thần cô uể oải, giấc ngủ kém và không muốn ăn, bác sĩ nói mấu chốt là nằm ở đó.

Nhưng cô biết không phải là thế, mấu chốt là người ở ngoài cửa.

Khương Thời Niệm không muốn truyền nước biển gì cả, là Thẩm Diên Phi một hai phải bắt buộc cô. Cô không chịu truyền nước thì anh sẽ mặc kệ vết thương ở vai.

Cô cười lạnh, mặc kệ càng tốt, miệng vết thương nhiễm trùng mất mạng thì người chịu khổ cũng không phải là cô, nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lổ vì bị nước mưa xối của anh, cô vẫn chịu đựng, đồng ý.

Hẳn là anh đã băng bó xong rồi.

Khương Thời Niệm tự rút kim tiêm ra, đứng dậy nắm lấy tay vịn cửa phòng bệnh muốn lặng lẽ trốn đi. Cửa mới mở ra một cái khe thì đã nhìn thấy Thẩm Diên Phi vẫn mặc chiếc áo sơ mi đẫm máu đó, ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài hành lang, hơi hơi cúi người, tay đặt lên đầu một bé trai bốn năm tuổi gì đó, ánh mắt u ám nhưng dịu dàng hỏi: “Bạn gái của chú bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi, có thể đừng làm ồn được không?”

Những cảm xúc kìm nén khó chịu của cô giống như bùng nổ chỉ bằng một câu và một cái xưng hô này của anh. Nhịp thở của Khương Thời Niệm nhanh thêm, muốn cuồng loạn khắc khẩu với anh một lần, bảo anh thu tay lại, đừng tra tấn cô nữa.

Anh nghe thấy tiếng ngước mắt nhìn lên, lẳng lặng đối diện với cô.

Cậu bé kia sợ hãi, run run rẩy rẩy chạy trốn, cả một đoạn hành lang dài dằng dặc chỉ còn anh và cô.

Thẩm Diên Phi thẳng sống lưng lên, tựa vào bức tường ở phía sau. Mái tóc đen của anh vẫn còn hơi ẩm, ướt đẫm lộn xộn, không còn sự tao nhã nữa, ngũ quan tràn ngập vẻ sa sút và dục khí nặng nề, chiếc áo sơ mi ướt một nửa dán ở trước ngực.

Môi anh ngậm ý cười, nhìn thẳng vào cô, khàn giọng và dịu dàng nói: “Công ty của Thương Thụy có thể duy trì được hay không đều dựa vào một suy nghĩ của em thôi đấy. Khương Tuệ Tuệ, chia tay với anh ta đi, để cho tôi thử xem, không cần phải thích tôi bây giờ…”

Cả người Thẩm Diên Phi bị che phủ trong màn sương mù ướt lạnh, đoán không ra, thấy không rõ, giọng nói trầm thấp từ tính đã hơi bị sỏi đá mài giữa: “Nhìn tôi, cần đến tôi, cho dù có là sợ tôi hay hận tôi đi chăng nữa.”

Anh mỉm cười, nụ cười đâm thẳng vào trái tim người đối diện: “Tôi đều muốn có cả.”

Nhịp tim Khương Thời Niệm hỗn loạn, có một thoáng đôi mắt cô đã mờ đi, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đó thôi thì cô đã trượt chân rớt xuống một cái khe sâu.

Cô biết thoát thân là việc vô vọng nên không hề do dự nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời cô làm ra một việc khác thường tự tay phá vỡ con đường tương lai đã được định sẵn, không màng đến sự phản đối mà thẳng thắn đề nghị chia tay với Thương Thụy, hủy bỏ đính hôn, chặt đứt hết mọi liên lạc với những người sẽ bị cô liên lụy, đánh cược xem đến tột cùng mình có thể thoát được khỏi khúc mắc với một gã ác thần như Thẩm Diên Phi này không.

Phản ứng của Thương Thụy vượt qua khỏi tưởng tượng ban đầu của cô, cảm xúc của anh ta trong điện thoại kích động đến dị thường, thất thố đến mức ăn nói thô tục: “Ông đây không quan tâm! Cô đã quên ơn cứu mạng rồi à?! Lúc trước nếu không nhờ có ông đây thì thời cấp ba của cô đã bị người ta hủy hoại rồi! Còn có ngày hôm nay được sao?! Có phải cô được tôi nâng quá cao nên thực sự coi mình là thiên kim đại tiểu thư gì đấy à!? Chẳng phải cô là một đứa mồ côi khiến người ta chướng mắt được nhận nuôi hay sao?!”

Trái tim Khương Thời Niệm lạnh lẽo, bật cười, chân lảo đảo: “Chia tay là chia tay, anh không đồng ý cũng vô dụng thôi. Anh tính cái giá ân tình phải trả đi, sau này tôi sẽ y giá trả lại cho anh.”

Vào đêm, một bữa dạ tiệc thương mại cao quý dành cho người có bối cảnh bên phía chính phủ cử hành đúng hạn, Khương Thời Niệm là người dẫn chương trình được chỉ định.

Trước khi bắt đầu cô nghe nói Thương Thụy uống say, không màng trường hợp đến gây rối, chẳng mấy chốc đã bị lặng lẽ xử lý, mai danh ẩn tích, không gợn lên được một chút sóng gió nào. Cô ớn lạnh, biết là do ai làm, là ai có quyền lên tiếng.

Bữa dạ tiệc bắt đầu, Khương Thời Niệm mặc trang phục lộng lẫy đứng trên sân khấu, trên các chỗ ngồi ở dưới khán đàn ngồi đầy các ông trùm trong giới kinh doanh ở Bắc Thành, người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu tiên cực kỳ bình tĩnh và kín tiếng đối mặt với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play