Cô có phần sụp đổ, không nhịn được mà khẽ run giọng: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi không biết mình đã đắc tội với ngài ở đâu, xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi đi.”

Thẩm Diên Phi ngồi dậy, thong thả ung dung cong cong môi, nói: “Mở miệng ngậm miệng đều là tổng giám đốc Thẩm, Khương tiểu thư đã quên tôi rồi à? Thay váy, gọi một tiếng đàn anh, tôi sẽ cân nhắc đến việc buông tha cho cô.”

Khương Thời Niệm ngạc nhiên nhìn anh. Cô vốn cho rằng đã nhiều năm trôi qua chưa từng gặp mặt, thân phận của hai người lại cách xa nên cũng tương đương như người xa lạ, giờ đây, cô khiếp sợ vì việc anh lại là người chủ động nhắc đến cách xưng hô của thời học sinh trước kia.

Cô nhớ đến tuần trước, vào buổi chiều khi đi chọn nhẫn đính hôn với Thương Thụy, cô một mình đi ra khỏi cửa hàng trang sức để đến xe lấy đồ, chính diện đụng phải Thẩm Diên Phi đã xa cách tám năm.

Vào khoảnh khắc khi gặp lại nhau đó, cả người cô hoảng hốt, cậu thiếu niên cao ngạo lạnh lùng trong trí nhớ thế mà lại trở thành gia chủ nhà họ Thẩm có khí thế lạnh thấu xương như bây giờ.

Cô ngơ ngác chào hỏi anh, tìm đề tài để trò chuyện. Lúc nhắc đến chuyện đang đi chọn nhẫn với bạn trai, cô lơ đãng quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất lớn của cửa hàng trang sức, thấy Thương Thụy đang ở đâu, cô chợt có một loại dự cảm không thể tưởng tượng được, dường như trước khi cô bước ra, Thẩm Diên Phi cũng đã ở đây. Anh đã nhìn chằm chằm bóng dáng của đôi tình nhân thân mật bên trong một hồi lâu.

Khương Thời Niệm đã sợ anh từ trước, lần này lại đối mặt với anh, cảm giác sợ hãi đó không chỉ không giảm bớt mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

Ánh mắt Thẩm Diên Phi giống như muốn xỏ xiên cô, đáy mắt đen như mực của anh ẩn chứa sắc đỏ trầm trầm, khiến cô hãi hùng khiếp vía.

Cô trốn tránh mà tránh đi, vội vàng từ biệt rồi lập tức mau chóng quay về lại cửa hàng trang sức, vào khoảnh khắc cuối cùng, cô ma xui quỷ khiến mà dừng lại, ngoái đầu lại nhìn anh một lần nữa. Ánh mắt của hai người chạm phải nhau giữa sắc trời âm u này, trái tim cô giống như bị nhéo một cái, không hiểu sao lại dâng lên cảm giác chua xót khổ sở xa lạ.

Ảo giác… Đương nhiên chỉ là ảo giác thôi.

Thời còn là học sinh cô rất ít giao lưu với anh, cũng chưa nói với nhau được mấy câu nên sao có thể tồn tại cái gì không thể nói được chứ.

Nhưng loại cảm xúc không thể hiểu rõ này giống như chính con người Thẩm Diên Phi vậy, bất kể là thời cấp ba hay là bây giờ, với cô mà nói anh đều không khác gì mãnh thú và nước lũ.

Lần thứ hai gặp mặt Thẩm Diên Phi là vào lúc tan tầm của ba hôm sau. Cô bận việc ghi hình ở đài truyền hình xong thì đến trung tâm thương mại ở gần đó mua quà đáp lễ cho Thương Thụy. Người đến đây sau giờ trưa rất ít, cô đi đến khu vực bày các quầy hàng chuyên bán đồng hồ và phụ kiện ở tầng hai, gót giày cao năm centimet dưới chân đột nhiên lảo đảo. Cô suýt chút nữa là đứng không vững, khi đang vội vàng muốn túm lấy lan can, cổ tay đã bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng không nhẹ không nặng đỡ lấy.

Đôi mắt của người đàn ông giống như một tấm lưới lớn giăng rộng khiến cô thất thần.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô ngẩn ra, Thẩm Diên Phi đã đưa cô đến chiếc ghế dài ở bên cạnh chỗ rẽ. Cô phản ứng lại thì lập tức rút tay ra rồi lại cảm thấy mình quá nhạy cảm, liệu có bất kính với anh quá hay không. 

Chẳng qua chỉ là tình cờ chạm mặt và tiện tay giúp đỡ mà thôi, dù sao cũng là người quen cũ, không đến mức…

Cô thấy Thẩm Diên Phi không nói thêm lời nào mà lập tức xoay người rời khỏi thì yên tâm, định bẻ luôn gót giày còn lại để đi tạm đến tiệm giày trên lầu mua một đôi mới, tiếc là không bẻ được. Cô bất đắc dĩ, định nhắn tin WeChat cho trợ lý nhưng vừa mới gõ được mấy chữ, vóc người cao gầy kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

Sợi dây thần kinh đã bình tĩnh lại của cô đột nhiên nhảy lên.

Thẩm Diên Phi đi rồi quay lại, cầm theo một cái hộp đóng gói tỉ mỉ cao quý, ngồi xuống ở bên cạnh cô. Anh mở nắp hộp ra, ngón tay dài có rất nhiều vết sẹo nhỏ lấy đôi giày đế bằng mềm mại bên trong ra, tự nhiên khom lưng xuống, đúng mực nâng cẳng chân cô lên cách một lớp váy, đi đôi giày mới vào cho cô.

Cả người cô hơi tê mỏi, dời chân đi thật nhanh, tránh né sang nơi xa nhất rồi hốt hoảng đứng lên.

… Đã giẫm chân lên giày rồi thì làm sao trả lại được nữa?

“… Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.” Cô khó khăn mở miệng nói lời cảm ơn, mở túi xách ra lấy tiền mặt mà mình mang theo, trả cho anh với giá cao hơn giá thị trường coi như do chính mình mua, e ngại nói. “Tôi đi trước đây.”

Cô thật sự đã bị anh dọa sợ, chật vật chạy trốn chết.

Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, di động của cô không ngừng nhận được tin nhắn do một số lạ gửi đến, cũng không nhắc gì đến những chuyện khác hay là vượt rào gì, chỉ là bình tĩnh thong dong cung cấp cho cô bất kỳ sự trợ giúp gì đối với những chuyện khó khăn mà cô gặp phải trong công việc.

Dù rằng không nói thêm gì khác nhưng tâm trạng cô vẫn khó mà bình tĩnh được. Từng tin nhắn đó giống như bom hẹn giờ, cô cũng không hiểu Thẩm Diên Phi nhưng anh lại có trực giác quá mạnh, một người giống như anh, một khi đã có ý định thì kiên quyết sẽ không bỏ qua.

Cô cũng đã từng lạnh nhạt đáp lại, thậm chí cũng block anh nhưng không có tác dụng gì. Anh giống như một mặt nước bình tĩnh đến đáng sợ, bất kể cô phí công giãy giụa ra sao thì cũng chẳng thể tạo thành cơn sóng gợn nào cả, bên dưới mặt nước sâu không thấy đáy, không thể khám phá được.

Nhất là sự tồn tại của Thẩm Diên Phi. Nó giống như một tòa núi tuyết nguy nga, giới nhà giàu Bắc Thành to như thế mà lại không có một ai có thể sánh vai được với anh chứ càng đừng nói đến kháng cự.

Khi Thẩm Diên Phi chưa có thêm nhiều động thái gì khác, cô cố gắng xem nhẹ sự quấy rầy cũng không coi như quấy rầy đó, âm thầm cầu khẩn tổng giám đốc Thẩm mất hứng thú mà buông tha cho cô. Mãi cho đến khi gặp mặt tại buổi lễ mừng thọ hôm nay, cô mới rốt cuộc nhận ra được anh là một gã thợ săn cầm súng, còn cô chỉ là một con mồi nhỏ bé.

Khương Thời Niệm giằng co với Thẩm Diên Phi ở hành lang, thần sắc của anh nhàn nhạt nhưng chăm chú, cả người đoan chính nho nhã không thể khinh nhờn nhưng lại nói ra lời nói xấc xược: “Không thay à? Thế thì Khương tiểu thư cứ ra ngoài như thế này đi. Tôi sẽ đi theo một tấc cũng không rời.”

Anh đi theo sao?! Váy của cô đã bị xé hỏng, đi bên cạnh anh, song song bước ra từ trong đoạn hành lang dẫn đến toilet?!

Khương Thời Niệm xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn anh, trái tim Thẩm Diên Phi lại run rẩy vì sự tức giận sinh động trong mắt cô.

Khóe môi mỏng của anh thậm chí còn cong lên thành một nụ cười.

Phẫn nộ cũng tốt, căm thù cũng được, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc bị cô coi là một người xa lạ không hề có liên quan gì đến mình, liếc cũng không muốn liếc lấy một cái.

Khương Thời Niệm bước vào trong thay váy, số đo thế mà lại giống như đo ni đóng giày mà may ra, là bộ váy được may tay bởi nhà thiết kế trứ danh toàn cầu, đắt hơn gấp trăm lần so với chiếc váy mà cô mặc ban đầu. Cô cứng đờ người bước ra, ánh sáng trong mắt run rẩy, bất đắc dĩ gượng gạo gọi anh một tiếng: “Đàn anh.”

Đáy lòng vô thức run rẩy một chút.

Xưng hô này giống như một thanh đao mỏng cổ xưa dính đầy tro bụi.

Hai tay Thẩm Diên Phi tùy ý đặt trong túi quần tây, đứng tựa lưng vào tường, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô. Anh nở nụ cười, vô thanh vô tức, cười đến mức đồng tử đỏ lên, tơ máu loang lỗ chất chồng ở nơi sâu trong, tai phải đeo máy trợ thính đau đớn không thể chịu được nổi, ngoại trừ hoạt động trong phạm vi đã định ra, không còn người thứ hai nào biết về trái tim đã bị nghiền nát thành bùn lầy đó ngoài anh.

Cổ họng Khương Thời Niệm lại nghẹn ứ, đôi tay buông thõng bên cạnh nắm chặt: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã làm theo những gì anh nói rồi, có thể đừng đùa nữa được không? Tôi không muốn khiến bạn trai tôi hiểu lầm.”

Chỉ một câu nhẹ bẫng như thế thôi là đã có thể đâm thẳng một kiếm vào chỗ chí mạng của anh.

Bạn trai.

Bạn trai của Khương Tuệ Tuệ.

Lấy chuyện mà anh đã làm trong năm tốt nghiệp cấp ba đó, lấy cái tai phải đã bị tàn phá của anh, đặt ở trên người mình coi như ơn cứu mạng mà dụ dỗ cô, trở thành bạn trai cô.

“Yêu anh ta à?”

“Đương nhiên rồi, cực kỳ yêu, nếu không thì sao sẽ chuẩn bị đính hôn chứ? Sau này sẽ còn kết hôn và sống bên nhau cả đời.” Khương Thời Niệm đáp một cách kiên quyết, dù cô chỉ có hai phần tình cảm dành cho Thương Thụy nhưng khi đối mặt với Thẩm Diên Phi, cô cũng phải cường điệu lên thành hai mươi phần, ngăn chặn mục đích không phù hợp với đạo đức làm người của anh. Cô đề phòng mà lùi về phía sau, nói: “Tổng giám đốc Thẩm không cần phải nói những lời thóa mạ anh ấy, tôi sẽ không nghe và cũng sẽ không tin, làm thế không có tác dụng gì với tôi đâu.”

Ngón tay Thẩm Diên Phi chạm vào tai phải đau nhức của mình, cúi đầu nhắm mắt. Mặc cho lục phủ ngũ tạng đã bị cô khuấy đảo đến lệch vị, đôi môi của anh vẫn chậm rãi cong lên.

Đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, ai đã làm cái gì vốn không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô đã yêu ai.

Anh càng muốn móc trái tim của cô ra, hoàn toàn đặt nó lên người anh. Anh muốn khiến cô không cự tuyệt được mà thay lòng đổi dạ, thay đổi người yêu. Anh muốn cô sớm sớm chiều chiều bằng lòng quên đi người khác, cả đời này chỉ có anh.

“Chiếc váy trước đó quá rẻ tiền, không xứng với em.” Ngón tay Thẩm Diên Phi lướt qua không trung, nhẹ nhàng vuốt qua đầu vai gầy gò trắng nõn của cô. “Cái này mới xứng.”

“Anh nói lời phải giữ lời…”

“Xin lỗi, tôi đã thử rồi nhưng không dừng được.” Anh ôn tồn lễ độ nhìn cô, trong đôi đồng tử tối màu cuồn cuộn dục vọng hắc ám lại nuốt chửng người từ đầu đến chân. “Khương Tuệ Tuệ, tôi buông tha cho em, vậy ai buông tha cho tôi đây?”

Khương Thời Niệm lảo đảo đi ra khỏi đoạn hành lang dài nọ, một tiếng “Khương Tuệ Tuệ” bất thình lình của Thẩm Diên Phi khiến cho lòng cô rối như tơ vò, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.

Tiệc mừng thọ ở bên ngoài đã bắt đầu, đám đông ồn ào náo nhiệt, Thương Thụy chờ ở bên cạnh, giữa mày tràn đầy vẻ không kiên nhẫn. Thấy cô bước ra, anh ta bước đến kéo tay cô, vừa kéo vừa đi về phía trước, nói: “Anh đã nghe chuyện váy rồi…”

Lúc đi đến chỗ đám người cũng là lúc nghi thức đang đến cao trào, rất nhiều người đang nâng cốc, Thương Thụy nở một nụ cười lưu manh hôn cô.

Lông mi Khương Thời Niệm phát run, bóp lòng bàn tay, cố gắng chịu đựng không từ chối anh ta. Cô biết có người đang nhìn nhưng cô không biết người nọ đứng ở nơi tối tăm, trái tim bị lưỡi dao đâm xuyên, bị đập gãy gân cốt ngay trước động tác tầm thường của một cặp tình nhân này.

Lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, tiếng thủy tinh vỡ vụn cực to vang lên. Hiện trường loạn cào cào, Thương Thụy cũng không tự giác mà ngừng lại rồi tách ra. Nụ hôn chưa hoàn thành bị cắt ngang, Khương Thời Niệm bình tĩnh đứng ở nơi đó, tóc mai ấy thế mà toàn là mồ hôi.

Cô cứ luôn suy xét mãi, định là sẽ tìm cơ hội nói chuyện này cho Thương Thụy biết nhưng cơ hội còn chưa đến, cô đã lâm vào biển lửa của Thẩm Diên Phi lần thứ tư.

Chạng vạng hai ngày sau, Khương Thời Niệm và Thương Thụy đi thử lễ phục đính hôn vừa mới được gửi đến. Thương Thụy đã mặc xong tây trang và đứng ở tầng một gọi điện thoại, trì hoãn mãi không xong. Khương Thời Niệm không quen với việc có người ở bên cạnh giúp đỡ mặc quần áo nên đã bảo các nhân viên cửa hàng đi làm chuyện khác, một mình đứng trong phòng thử đồ ở tầng hai thay quần áo. Sau khi cô đã mặc xong thì sững sờ đứng trước gương, khi hoàn hồn thì lờ mờ nghe thấy được có một hơi thở vững vàng ở bên ngoài.

Thương Thụy lên đây sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play