Trong khoảng trống mấy giây này, Khương Thời Niệm giống như bị vật nặng trong suốt đè lên người, lưng eo thon nhỏ thẳng tắp hơi cúi xuống, lại lập tức đứng thẳng, thẳng đến mức không chịu uốn cong một chút nào.

Đôi mắt cô trong suốt trong suốt, không chớp mắt mà nhìn ông nội, một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ là hai tay đã nắm chặt đến trắng bệch, nhẹ nhàng mở miệng, nặng hơn ngàn vàng: "Anh ấy và tên họ Tưởng đó, có ân oán gì vậy? Tám năm trước, anh ấy đã máu chảy đầm đìa xuống khỏi ngọn núi nào? Bây giờ anh ấy đi đâu rồi?" 

Cô không run rẩy một chút nào, trên người lạnh đến thấu xương, cũng vẫn chống đỡ vẻ mặt tuyệt đối không thất thố của phu nhân của Thẩm Diên Phi, ưu nhã thanh tú đứng trong phòng bệnh, thậm chí còn cong cong khóe môi, cười một cái: "Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu, nơi nguy hiểm là nơi nào? Ông nội, ông ấy không phải là đi công tác ở châu Âu, rất nhanh sẽ quay về hay sao?" 

Một tiếng "ông nội" rất ngắn ngủi, làm cho khóe mắt của Thẩm Tế Xuyên, là ông lão đã quen thuộc với sóng gió nơi thương trường, bỗng dưng nóng lên.

Cơ bắp trên gương mặt ông hơi run rẩy, vẻ mặt âm trầm không nói một lời, mạch máu già nua đang được cắm kim trên mu bàn tay đột nhiên nảy lên, hình ảnh đã qua quá lâu, cố ý bỏ lại sau đầu, đủ loại tình cảnh mà ông chưa bao giờ nguyện ý cẩn thận hồi tưởng lại một lần nào nữa, đều như vỡ đê mà quét qua trước mắt.

Trong phòng bệnh im bặt như ve sầu mùa đông, ngay cả tiếng tim đập cũng gần như không có.

Buổi chiều ánh nắng mặt trời phiếm trắng từ cửa sổ nghiêng nghiêng hắt vào, giống như đang chiếu vào một chậu băng vụn nát, góc cạnh nhiều không đếm xuể đâm vào tim phổi tràn đầy sức sống của người ta.

Khương Thời Niệm đi về phía trước hai bước, đầu gối không tự chủ được mà có chút mềm nhũn, cô nắm lấy lan can nơi cuối giường, đầu ngón tay nắm đến đỏ như máu, chậm rãi thở hổn hển, nhưng không hấp thu được oxy mà chỉ có nỗi đau đớn không tên nặng dần thêm, hết lần này đến lần khác, theo từng lần hít thở.

Giống như một hồi thiên phương dạ đàm (1), chưa bao giờ biết, cũng không dám xâu chuỗi những mảnh ghép không trọn vẹn đó vào cùng một chỗ, đâm ngang thành một thanh trường đao sắc nhọn nhất giống như chuyện dễ như trở bàn tay.

Cô còn có thể bình tĩnh mà hỏi ra cái tên kia: "Là anh em của Tưởng Huân... đúng không? Cháu đã cho người điều tra qua rồi, nhà họ Tưởng có một chi từng cưới vợ họ Trần, Trần Kính Chiêu theo họ mẹ, phải không?" 

"Ân oán của anh ấy, không phải là chuyện cũ giữa đời trưởng bối của hai nhà họ Tưởng và họ Thẩm, mà là chuyện của anh ấy, là mối thù do anh ấy tự mình kết nên, có đúng không?" 

"Ngọn núi tám năm trước ấy, ngọn núi đó..."

Trong đầu Khương Thời Niệm giống như bị cắt thành sợi sợi một, quấn quanh rồi dây dưa, trói cô từ đầu đến chân, kéo cô trở về quá khứ, kéo đến đoạn ký ức mà chính cô đã vùi sâu vào trong bóng tối, tưởng rằng đó chỉ là trùng hợp, tưởng rằng vận mệnh của cô cuối cùng cũng có một lần được chiếu cố, tưởng rằng ông trời thương xót, để cho cô thoát khỏi buổi tối kiếp nạn ấy.

Trại hè trên núi, buổi tối có đom đóm bay từng bầy ở trong rừng, cô co ro run rẩy, nghe tiếng mưa mênh mông bên ngoài lều trại vào ban đêm. Trong cơn mưa liên miên tịch mịch, còn trộn lẫn cái gì, còn trộn lẫn với ai, bóng hình ai bị cơn mưa ùn ùn kéo tới ấy che khuất, ẩn khuất vào tuyệt vọng cùng thiếu niên đi vào trong nước sôi lửa bỏng.

Cô gần như không thể nhớ được tên của ngọn núi ấy.

Nhưng một khắc ngắn ngủi như vậy, một buổi chiều mùa xuân không thể bình thường hơn được nữa, cô lại nhớ tới lần cuối cùng gặp nhau ở trường, cô đứng bên phải anh gọi anh, anh chưa từng liếc mắt một cái, chỉ lặng lẽ đi qua.

Anh ngồi trong phòng thu của chương trình phỏng vấn của cô, tai phải đeo một tai nghe bluetooth nho nhỏ, ngước mắt cười nhạt.

Anh đang nhiệt liệt ôm hôn tại thị trấn nhỏ ở Vân Nam, đơn giản mà hời hợt nói rằng, anh có tật khiếm thính, đó là một máy trợ thính, cô có ghét bỏ hay không?

Ông nội nói rằng anh máu me đầm đìa, là máu chảy ra từ đâu, vì sao cô lại từng hoảng hốt mơ thấy, từ nửa khuôn mặt trắng lạnh của anh cho đến vai phải, là một mảng lớn màu đỏ thẫm.

"Vết thương của anh ấy có phải là bị thương từ lúc đó hay không?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, không có chỗ nào để rơi xuống đất: "Tai của anh ấy, là không nghe được từ khi đó sao? Câu trả lời mà anh nói với cháu là giả, là để dỗ dành cháu, có phải không?" 

Là suy nghĩ chủ quan của cô ư?

Cô cầu nguyện và hy vọng đây là một giả thiết hoàn toàn không thực tế, muốn cầu nguyện Thẩm Tế Xuyên sẽ nổi giận với thái độ hung bạo nhất, phủ nhận tất cả những suy đoán của cô.

Khương Thời Niệm dùng toàn lực nắm lấy thanh lan can giường bệnh, hốc mắt vẫn khô cạn, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tế Xuyên, Thẩm Tế Xuyên già nua đi rất nhiều, sức lực chống đỡ bả vai chậm rãi bị dỡ bỏ, ông dựa vào phía sau, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tất cả đi ra ngoài! Ra khỏi đây ngay! Còn muốn ở đây nghe cái gì nữa?!" 

Lúc này Thẩm Tích mới tỉnh táo lại, trao đổi ánh mắt với cô dì chú bác ở bên giường, mấy người nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, sợ hình tượng của mình sẽ tiếp tục sụp đổ, làm cho sự chấn động trong giờ phút này lại càng thêm nghiêm trọng.

Thẩm Tế Xuyên lắc đầu, thật lâu cũng nói không nên lời, hai người hoàn toàn không quen biết nhìn nhau một cách phức tạp.

Ông đánh giá thân ảnh của người mà cháu trai của mình dính líu gần như cả đời này, lại hoảng hốt nghĩ, nếu không phải cô, Thẩm Diên Phi sẽ ở nơi nào, có phải là ly kinh phản đạo (2) hay không, máu lạnh thiếu tình cảm, không ai có thể làm cho anh dốc hết toàn bộ, sống đến khốn cùng cũng tận tình.

Ông dùng bàn tay truyền dịch châm một điếu thuốc, nhìn bàn tay của Khương Thời Niệm, khớp xương mảnh khảnh của cô đã bị bức ra rất nhiều chỗ ứ máu, nhưng cô vẫn đang chờ, không thúc giục không nháo không khóc, một đôi mắt trong suốt cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm vào ông, một tấc cũng không nhường, muốn có được một phán quyết.

Cái gì mà thiết lập nhân cách của lão gia tử nhà họ Thẩm, đều đã sụp đổ tan tành cả rồi, chỉ mong cô còn chưa nhận ra được.

Ông không nói, chờ cô rời khỏi phòng bệnh này, sẽ bất chấp tất cả, tìm kiếm bất kỳ con đường cực đoan nào để đi đòi đáp án.

Cho dù không có chuyện ngoài ý muốn hôm nay, cô cũng đã phát hiện ra chân tướng sự việc, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Ông không muốn quản nó, khi đó ông coi nó là một khối u ác tính của nhà họ Thẩm." Thẩm Tế Xuyên nói xong cười khổ: "Thật ra là chúng ta đang di dời cừu hận, đem tất cả nỗi thống khổ và sự kiêng kị dành cho cha của nó đều đặt hết lên trên người nó, không để ý đến việc tuổi nó còn nhỏ, coi nó như một vật chứa để gánh chịu phát tiết." 

"Ông không hiểu được tại sao nó lại coi trọng một bạn học nữ như vậy, mới mười sáu mười bảy tuổi, đã bị ma quỷ mê hoặc, sau này thì có thể có cái gì tốt được, ông lại càng không thể tiếp nhận được, con cháu nhà họ Thẩm, trong mắt không có mình, vừa thi xong đại học mười tám tuổi, vì một đối tượng không được hồi báo, muốn đi giết người." 

Chuông hồng vang lên, trời sập đất lún, Khương Thời Niệm đè lên đuôi giường, gần như là đứng không vững.

Thẩm Tế Xuyên cầm điếu thuốc, nhìn khói trắng bay ra, che đi đôi mắt đục ngầu của ông: "Tưởng Huân người kia, tuổi tác không lớn, âm hiểm độc ác lại tàn nhẫn, kinh nghiệm lăng nhục và bạo ngược rất phong phú, trong nhà hắn ta khi đó có thế lực không thể ngăn cản được, có người chống lưng, không sợ xảy ra chuyện dính đến mạng người, một lòng chính là hướng về phía cháu, cái gì mà báo cảnh sát, tố cáo, đều là trò cười. Lúc Diên Phi quyết định đi, chưa từng nghĩ tới kết quả tốt, nó không phải là biết rằng lỗ tai của mình sẽ bị phế nên mới lựa chọn tiến vào ngọn núi kia, mà nó là dùng mạng của mình để đi vào đó." 

"Ông không biết nó đã trải qua những chuyện gì khi ở trên núi, lúc ông nhận được tin tức chạy tới, Tưởng Huân đã bất tỉnh nhân sự, ông chống nạng đi tìm nó thì đã nhìn thấy nó đứng trong mưa, cúi đầu buộc một bó hoa dại."

"Máu dính vào cuống hoa, nó lại lấy nước mưa rửa đi, đáng tiếc là máu quá nhiều, quá đặc, cứ thế chảy không ngừng, rửa sạch vết cũ, vết mới lại dính lên, nó bèn dùng chỗ sạch sẽ của chiếc áo để bọc lại, mới miễn cưỡng ra hình ra dạng, một bước sâu một bước nông, đặt ở phía bên ngoài của một cái lều trại, đến cuối cùng, vết máu mà nó làm dính bẩn trên cuống hoa cũng vẫn không rửa sạch được, ông nhìn mà thấy buồn cười, không có cô bé nào sẽ thích thứ như này cả, ngày mai ngủ dậy, một bước chân là giẫm hỏng luôn, cũng không biết nó đại biểu cho cái gì."

"Vào thời điểm đó nó đã không nghe thấy rồi, nửa người đều là một màu đỏ, ánh mắt khiếp người, nói chuyện cũng bị ảnh hưởng, đứt quãng nói cho ông biết, nó sẽ chịu tất cả trách nhiệm, không làm phiền bất kỳ ai cả, một mạng đền một mạng, hoặc là ngồi tù, nó đều nhận hết." 

"Là ông không có khả năng tiếp nhận nhà họ Thẩm có một con cháu mang tin đồn tai tiếng, khi đó ông vốn dĩ không phải là vì bảo vệ nó, tức giận còn không kịp, ông đi thương lượng với nhà họ Tưởng, đạt được sự nhất trí, khống chế tự do của nó, để cho nó xuất ngoại tự sinh tự diệt, việc duy nhất mà ông làm, chính là tìm bác sĩ cho nó."

"Ông không cho rằng một người tàn phế có thính lực bị hủy hoại, về sau lại còn có thể sống tốt như thế nào, chẳng qua cũng lại là một phế phẩm bị trục xuất mà thôi."

"Ai có thể nghĩ tới..."

Điếu thuốc của Thẩm Tế Xuyên đã cháy đến gần đầu lọc, ngón tay phủ đầy nếp nhăn.

"Ai có thể nghĩ tới rằng nó sẽ đi đến ngày hôm nay, có thể làm cho ông phải khom lưng chịu thua, đi Mỹ năm lần bảy lượt cầu xin nó trở về, ông cho rằng chắc là nó cũng quên đi rồi, mấy năm xuất ngoại này, đã là vật còn người mất, nó nên bước ra khỏi quá khứ rồi, ông cầu nó cũng không có kết quả, cuối cùng ông đã mang theo ảnh chụp của cháu ở trường đại học đi tìm nó, nó đã lột xác từ lâu, trở thành một người khác, nhưng cháu có dám tin không, nó vừa nhìn thấy bức ảnh ây, ánh mắt liền đỏ lên."

"Trong một thân thể kiên cố không thể phá hủy, chứa đựng một tên điên hết thuốc chữa." Thẩm Tế Xuyên khép mắt lại: "Nhà họ Thẩm chúng ta, chưa từng có người như vậy, nhưng nó đích thực là đã chưởng quản cả gia tộc, không ai có thể sánh được, tình cảm của ông dành cho nó đến quá muộn, hơn nữa, cho đến hôm nay, ông vẫn không thể đồng ý với những ý kiến cực đoan của nó." 

Thẩm Tế Xuyên nghiền nát điếu thuốc: "Lần này nó đi đâu, ông không rõ lắm, ông chỉ biết là Tưởng Huân tỉnh lại thì nó nhất định sẽ đi, trước kia là như thế, hiện tại cháu đã là vợ của nó, bó coi cháu như châu như bảo, càng phải ra tay quyết tuyệt hơn, bảo đảm an toàn cho cháu." 

...

Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Khương Thời Niệm chậm rãi đi đến cửa sổ cuối hành lang, cô đỡ lấy bệ cửa sổ, muốn đứng vững hơn một chút, ngón tay không ngừng run rẩy, có cái gì từ trong cơ thể ào ào chảy đi, lại bị càng nhiều hơn, càng không bao bọc được dồn đầy vào đến phát nổ.

Quả cầu sắt trong đầu, nổ đến tứ phân ngũ liệt, trước mắt cô đen sầm, dựa vào cửa sổ cố gắng thở dốc, lấy điện thoại di động ra, rơi xuống đất hai lần mới bắt được, tiếp tục gọi điện thoại cho Thẩm Diên Phi, từ không có người nghe máy, biến thành không cách nào kết nối.

Anh đã từng nói rằng, anh phải bận việc rồi, không tiện liên lạc.

Nhất định chỉ là bận rộn mà thôi.

Khương Thời Niệm nắm chặt bên cửa sổ, vô lực ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, muốn gào thét hết những cảm xúc không chịu nổi trong ngực ra ngoài, nhưng vô dụng, cô lại một lần nữa đứng thẳng, rời khỏi hành lang này, không thấy Thẩm Tích đang sốt ruột đến mức đi vòng vòng, muốn đến đỡ cô ta, lại không dám tiến lên.

Khương Thời Niệm trở lại xe, bảo tài xế lái xe đến tòa nhà văn phòng Bạch Quân, tài xế kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, bà chủ ngoại trừ sắc mặt mức quá tái nhợt ra thì không có gì khác thường, cũng không thấy nước mắt, vậy thì tại sao giọng nói lại có thể khàn thành như vậy.

Anh ta không thể hỏi nhiều, một đường phóng nhanh, dừng ở khu vực bãi đỗ xe ngầm chuyên dụng của Bạch Quân, Khương Thời Niệm tựa lưng vào ghế, gọi điện thoại cho Hứa Nhiên, bên kia ngay lập tức nghe máy, bất an hỏi: "Chị dâu ạ, làm sao vậy? Chị dâu cần gì hay sao ạ?" 

Ánh mắt của Khương Thời Niệm thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Thẩm Diên Phi thường ngồi Maybach dừng ở đó, yên tĩnh không một tiếng động, cô chậm rãi mở miệng: "Anh ấy đi đâu rồi?" 

"Châu Âu, Thụy Sĩ, không phải Tam Ca đã nói với chị…."

"Sau khi đi Thụy Sĩ, đã đi đâu rồi?"

Hứa Nhiên mãnh liệt im lặng, dừng lại không quá một giây, lập tức tự nhiên nói: "Theo hành trình hẳn là Đức, anh ấy…."

"Zambia, phải không?" Khương Thời Niệm ấn ghế ngồi, nhắm mắt lại, giọng điệu đột nhiên sắc bén: "Tôi đến bệnh viện thăm ông nội, ông ấy không thể cản trở tôi, đã nói toàn bộ sự việc cho tôi biết! Thẩm Diên Phi giấu diếm tất cả mọi chuyện, những chuyện không thể nói cho tôi biết, tôi đều biết! Ông nội nói nhà họ Tưởng chạy trốn đến Nam Phi, anh ấy đi Zambia, cậu còn muốn lừa gạt tôi hay sao?" 

Tâm cơ, thủ đoạn, cạm bẫy ngôn ngữ, kết nối manh mối, dư quang liếc qua nhìn thấy tên địa danh, lúc này một cơn giận giữ chợt vỡ ra, cô chưa từng nói như vậy: "Hứa Nhiên, dáng vẻ năm đó ở Mỹ của anh ấy, cậu đã từng thấy qua bao giờ chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play