Hình như anh ở nước ngoài, khí chất đều đã có sự thay đổi, sự lịch sự nho nhã đã được thu liễm lại, để lộ ra một loại cường thế và sắc bén nào đó giống như cánh cung được kéo căng.
Anh cũng đang ở trong xe, bóng hình những chiếc xe ở phía sau nhanh chóng lùi xa, không thể nhìn ra được là anh đang ở đất nước nào.
Thẩm Diên Phi nhìn cô không chớp mắt, nhếch khóe miệng lên, hỏi: "Nhìn đến phát ngốc luôn rồi à?"
Lúc này Khương Thời Niệm mới bừng tỉnh, muốn hỏi chuyện gì đó, thế nhưng dường như thời gian của anh rất hạn hẹp, chăm chú nhìn vào mắt của cô qua màn hình: "Tuệ Tuệ, khoảng thời gian tới đây anh sẽ rất bận rộn, lịch trình đều được xếp kín, điện thoại cũng thường không có bên người, nếu không thể liên lạc được với anh thì cũng đừng lo lắng, có xảy ra bất cứ chuyện gì, ở trong nước lúc nào cũng sẽ có người giải quyết cho em, gọi lúc nào đến ngay lúc đó, cứ chờ anh là được, anh hứa với em, sẽ nhanh thôi."
Nói mấy câu này xong, anh đã định cúp máy rồi, Khương Thời Niệm nhất thời bị dồn nén cảm xúc, buột miệng nói ra, nhẹ nhàng nói ra một câu nũng nịu làm cho anh thả lỏng: "Thẩm Diên Phi, đã mấy ngày không gặp, anh cũng không nói anh yêu em."
Người đàn ông trên màn hình uốn cong đuôi mắt hơi xếch lên, đồng tử đen láy sâu thẳm, biếng nhác mà lại ngắm nhìn cô một cách quá mức tập trung, mỉm cười và hỏi ngược lại: "Cục cưng à, câu nói "Anh yêu em" này, còn cần phải nói ra nữa sao?"
Trái tim của Khương Thời Niệm bất thình thình bị đụng vào, làm cho mọi cảm xúc hồi hộp, chua chát, tê dại, ngứa ngáy đều trào ra.
Chiếc xe dừng lại ở tầng dưới của bệnh viện, cô lại nắm chặt chiếc điện thoại đã tắt màn hình của mình để khôi phục lại cảm xúc một lúc, mới miễn cưỡng áp chế trái tim đang đập loạn nhịp và nhanh một cách mãnh liệt này xuống, mắt thấy sắp tới thời gian được ước định từ trước, cô xách túi lên, đi vào tòa nhà, đến khu vực tầng 7 để gặp đối tượng phỏng vấn.
Đợi đến lúc ra khỏi phòng bệnh đã là hai giờ chiều, cô không vội rời đi, ngồi trên băng ghế dài ở hành lang dài để sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn theo thói quen, vuốt phẳng rõ ràng rồi định cất vào trong túi, nhìn thấy tập báo chiếm cứ không gian trong đó, trong lòng không hiểu sao lại trở nên lạnh lẽo, vội vàng lấy ra lật đọc thật nhanh.
Bắt đầu từ ngày bị quấy rối tại phòng tập đấu kiếm ở Hồng Kông, cho đến những số báo trước khi được gửi đi, số lượng khoheef nhỏ, cô cẩn thận tra tìm mỗi một chi tiết nhỏ, ngay cả góc báo nhỏ nhất cũng không bỏ qua, cuối cùng để lại hai trang, bất giác nắm chặt trong tay.
Một trang là trang bìa có tựa đề "Sản nghiệp của Tưởng Phủ ở Hồng Kông bị phá hủy, hay là chuyển nhà đến khu mỏ ở Nam Phi để tìm cách lật mình?".
Trang còn lại là một góc nhỏ bị kẹp ở giữa, quá dễ dàng bị bỏ qua, Đồng Lam cũng không phát hiện ra, thậm chí ngay cả một tiêu đề chính cũng không có, chỉ có một nội dung mơ hồ, viết về Trần Kính Siêu ăn chơi chác táng tại sàn chơi ban đêm bị thương nặng, được đưa đến bệnh viện để cứu chữa trong tình trạng vô cùng thê thảm, không biết được là có thể chuyển đi cùng với người nhà hay không.
Khương Thời Niệm nhíu mày, đọc đi đọc lại một đoạn văn ngắn chỉ có vài câu này vô số lần, họ Trần, bị thương, gia đình sắp chuyển đi.
Thời gian là một ngày sau khi xảy ra vụ quấy rối tại phòng tập đấu kiếm.
Nhịp tim của cô đang tăng vọt, lòng bàn tay chống đỡ cái đầu, liều mạng nhớ lại tất cả các chi tiết vào lúc đó.
Thẩm Diên Phi bảo cô xuống dưới lầu quay chương trình trước, anh ở lại phòng tập đấu kiếm để làm gì đó... Cô trở về tìm anh, mùi máu tươi bị bỏ qua lúc ấy bỗng nhiên vọt vào chóp mũi, giống như một lần nữa đứng ở ngoài cửa khu nghỉ ngơi kia.
Có phải người đàn ông quý phái trong bộ âu phục giày da kia, trên tay đang dính những vệt máu bẩn thỉu của người khác, bên môi mang theo nụ cười.
Huyệt thái dương của Khương Thời Niệm thoáng cái phồng lên, trong cổ họng khô khốc đến phát đau, cô phản ứng lại, lập tức lên mạng tìm kiếm tên Trần Kính Chiêu, quả nhiên không có kết quả, giống như bị xóa hết dấu vết, cô vội vàng cất đồ đạc vào cẩn thận rồi đứng lên, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Diên Phi, nhưng đợi đến khi đầu bên kia tự động ngắt máy cũng không có ai nghe điện thoại cả.
Ngón tay của cô căng chặt, hít thở thật sâu, để cho bản thân mình ổn định trở lại, thế nhưng lại không thể khắc chế được mà bị một quả cầu sắt đầy gai nhọn chiếm đầy đầu.
Quả cầu sắt ấy càng phồng lên lớn hơn, nhưng cô vẫn không rõ mình rốt cuộc đang hoảng hốt cái gì, cái tên của Trần Kính Chiêu có thể đại biểu cho điều gì, nhiều nhất chỉ là hôm đó Thẩm Diên Phi đã trút giận thay cô, đánh người sau lưng cô, không muốn để cho cô phát hiện, chính là như vậy, phải không?
Còn có thể là gì khác được nữa?
Vẻ đỏ au trên mặt Khương Thời Niệm chậm rãi phai đi, hồi tưởng lại lúc ban đầu, nguyên nhân mà cô bảo Đồng Lam đi điều tra Trần Kính Chiêu là bởi vì nghe được câu nói của anh "Em trai ruột của anh hôn mê bất tỉnh ở nước ngoài tám năm liền". Tám năm, tám năm thật là trùng hợp.
Nhưng trên đời này, vốn dĩ có rất nhiều điều trùng hợp, đúng không? Người mà Thẩm Diên Phi nói tới là ai, cô hoàn toàn không hề hay biết, gia tộc của anh vô cùng to lớn, quan hệ phức tạp, cho dù có chút oán hận từ thuở xưa thì làm sao cô có thể suy nghĩ lung tung thành ra như vậy, gán ghép anh vào với vụ việc đó của mình lúc trước được kia chứ?
Khương Thời Niệm đứng trước thang máy, nhìn con số chậm rãi thay đổi, không cảm giác được nhịp tim của mình, cô lại mở tờ báo đó ra, nhanh chóng tìm được tin tức bài viết phía dưới, muốn để cho Đồng Lam đi liên hệ với cụ thể người viết bài báo đó bên truyền thông Hồng Kông, hỏi rõ thân phận của Trần Kính Chiêu.
Thang máy chậm chạp không tới, cô thật sự không đợi được, chuyển hướng đẩy cửa dẫn tới cầu thang bộ ra, vừa mới vội vàng bước vào thì đã nghe thấy ở tầng trên của mình, đang có tiếng bước chân đi lên, gọi điện thoại nhẹ giọng oán giận:
"Ông nội cứ khăng khăng nói là mình không sao, không muốn nằm viện, nhưng huyết áp của ông cao như vậy, lúc ở trong phòng làm việc đột nhiên lại mất đi ý thức, cũng quá dọa người rồi mà! Muốn em nói thì bắt buộc phải ở lại bệnh viện một tuần trở lên mới được! Hiện tại Tam ca không ở Bắc Thành, nếu như hậu viện bốc cháy vậy thì không phải là làm cho anh ấy thêm loạn hay sao!"
Bước chân của Khương Thời Niệm đột nhiên dừng lại, nhớ tới là giọng nói của Thẩm Tích.
Thẩm Tế Xuyên bị bệnh rồi?! Đang nằm viện ở đây ư?
Cô nắm chặt tay, Thẩm Diên Phi không ở trong nước, cô là vợ anh, trưởng bối quan trọng nhất của nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, bất kể như thế nào cô cũng nên có mặt, mặc dù không được hoan nghênh nhưng trách nhiệm mà cô phải làm cũng không thể xem nhẹ.
Trong mấy giây Khương Thời Niệm đưa ra quyết định, Thẩm Tích ở trên lầu đã đẩy cửa đi ra ngoài, cánh cửa nơi cầu thang bộ phát ra tiếng động, nghe độ lớn của âm thanh, cô phán đoán là ở hai tầng trên.
Cô xoay người đi lên, tăng nhanh tốc độ, theo Thẩm Tích tiến vào tầng 9, hoàn cảnh của tầng này lại càng thêm tư mật, ít người, an tĩnh, hành lang thông suốt khắp nơi, nhưng muốn tìm xem Thẩm Tế Xuyên ở phòng nào cũng không phải chuyện gì khó.
Chỉ có một hành lang, bên ngoài có an bài người trông coi những người ngoài có khả năng sẽ tiếp cận, trong đó có một người mà Khương Thời Niệm tựa như rất quen mắt, hẳn là lúc cùng Thẩm Diên Phi trở về nhà cũ đã gặp qua.
Khương Thời Niệm cố gắng làm cho nhịp tim của mình trở lại bình thường, đi thang máy xuống dưới để mua quà tặng đủ phân lượng trước rồi mới trở lại tầng chín, đi thẳng đến phòng bệnh của Thẩm Tế Xuyên, vốn tưởng rằng sẽ bị ngăn cản, không nghĩ tới đoàn người canh giữ vừa thấy là cô, đều cúi đầu hành lễ, tự nhiên để cho cô đi vào.
Ở nhà họ Thẩm, mặc kệ là người của Thẩm Tế Xuyên hay là người của ai khác, đều bị Thẩm Diên Phi khống chế, chuyện anh dặn dò cao hơn tất cả.
Từ trước khi Khương Thời Niệm lần đầu tiên trở về nhà họ Thẩm, câu nói "Phu nhân của tôi được hành động tùy ý, không có trở ngại" đến tai mọi người, không giới hạn địa điểm, không giới hạn hoàn cảnh, Khương Thời Niệm muốn đi nơi nào, chỉ cần có liên quan đến nhà họ Thẩm, sẽ không có giới hạn.
Khương Thời Niệm xách theo quà, mang giày đế phẳng mềm mại để hôm nay phỏng vấn, yên lặng không tiếng động đi vào sâu trong hành lang, dừng ở ngoài cửa phòng bệnh khép hờ, điều chỉnh biểu cảm của mình cho thật tốt, đang chuẩn bị gõ cửa thì giọng nói vô cùng có sức sống của Thẩm Tế Xuyên đột nhiên truyền ra, bởi vì cách âm đủ tốt, cho dù ở bậc cửa có mở ra một khe hở thì những gì nghe được cũng không đủ chân thật.
"Nằm viện cái gì chứ?! Loại thời điểm này còn có thời gian nằm viện nữa sao?! Tôi không nghiêm trọng như vậy, giả vờ ngất xỉu, giả vờ ngất xỉu thôi, có hiểu không? Làm như vậy rồi mà cũng không thể kéo nó trở lại!"
"Diên Phi vừa đụng phải chuyện liên quan đến họ Tưởng kia liền một lòng một mực quyết tâm làm cho bằng được, chín con trâu cũng không kéo lại được! Lần trước đi Hồng Kông, không phải lại thiếu chút nữa đã giết chết Trần Kính Chiêu rồi hay sao? Hai anh em nhà này đúng là âm hồn bất tán! Nhưng đã tám năm rồi, vẫn còn chưa san bằng được nó, năm đó nó máu chảy đầm đìa xuống khỏi ngọn núi đó như thế nào thì hiện tại nó vẫn là như thế ấy, một chút cũng chưa từng thay đổi!"
"Họ Tưởng kia táng tận lương tâm, nhưng Diên Phi cũng quá mức kích động rồi! Nó bây giờ còn có thể sánh được với năm đó nữa hay sao? Hiện tại mang thân phận gì, trên người phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, nó thật đúng là lúc nào cũng có thể bỏ ra tất cả vì cô ta! Bên này không có chuyện gì to lớn dặn dò xong chuyện tập đoàn gần đây, quay người là có thể quyết đoán xuất ngoại, trực tiếp đi đến nơi nguy hiểm như vậy?! Sớm muộn gì nó cũng sẽ làm cho tôi phải tức chết! Thà nó cứ cầm dao đâm ông luôn cho rồi!"
Có người đang nóng lòng khuyên nhủ, giọng nói mơ hồ.
Khương Thời Niệm đứng yên ở cửa phòng bệnh, ánh mắt nhìn thẳng tắp, thất thần nhìn vào cánh cửa màu trắng ở trước mặt, máu chảy xuôi giống như bị rút đi hoàn toàn, một thân thể trống rỗng đóng băng thành tượng đá.
Cô nghe không được rõ ràng cho lắm, rất nhiều từ ngữ vụn vỡ lộn xộn, từng từ từng chữ lần lượt đâm vào mạch máu vừa đập điên cuồng lại vừa chết lặng của cô.
Bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa của cô bắt đầu phát run, cực lực nhịn xuống và khắc chế, thế nhưng biên độ run rẩy càng lớn hơn, một động tác đơn giản như nâng cánh tay lên thôi cũng đã khó có thể chống đỡ được rồi.
Khương Thời Niệm không biết đã qua bao lâu, giống như mấy tiếng đồng hồ, thực tế có lẽ chỉ có vài giây, cô quên cả lễ phép, không hiểu được rằng phải gõ cửa trước rồi mới được đi vào, cô đẩy cửa ra, quà cáp rơi trên mặt đất, bị ánh sáng nơi cửa sổ ở phía đối diện chiếu vào làm chói mắt, một mảnh hoa mờ ảo.
Trong phòng bệnh lớn như vậy, đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Thẩm Tích khiếp sợ nửa mở miệng, từ trên sô pha đứng bật dậy, một tiếng "chị dâu" run rẩy hốt hoảng mắc kẹt ở cổ họng, sắc mặt của những người khác trong phòng bệnh cũng trở nên tái mét vì nín thở, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tế Xuyên đang ngồi trên giường bệnh.
Cánh tay của Thẩm Tế Xuyên đang kích động vung giữa không trung chợt khựng lại, đối mặt với khuôn mặt của Khương Thời Niệm, con ngươi tuy già nua nhưng sắc bén như trước có hơi co rút một chút, sau đó bèn nặng nề mà nhắm mắt lại ngay lập tức, che đi sự hối hận trong nháy mắt cùng khí thế cường đại không thể vãn hồi nào đó đã đi.
Ông nợ cháu trai mình nhiều như vậy, chuyện duy nhất nó giao cho ông bắt buộc phải giấu diếm, đến cuối cùng, vào thời điểm không thể nhất và quan trọng nhất, lại xảy ra sơ hở ở trên người ông.
Thẩm Tế Xuyên nuốt xuống khí huyết đang dâng lên, bày ra bộ dáng uy nghiêm, muốn dứt khoát vạch trần, coi như mình cái gì cũng không nói, nhỡ đâu cô vốn dĩ không hề nghe thấy, nhưng ông còn chưa mở miệng, Khương Thời Niệm đứng ở cuối giường đã lên tiếng hỏi: "Trần Kính Chiêu... Trần Kính Chiêu là anh em với ai?"
Việc cô hỏi điều này trước nằm ngoài dự liệu của Thẩm Tế Xuyên, ông không khỏi dừng lại vài giây, suy nghĩ xong lý do nhất thời không cách nào nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT