Lúc Hứa Nhiên chạy đến bãi đậu xe ngầm, hai chân như lơ lửng giữa tầng không, vừa nhìn thấy Khương Thời Niệm, đối mặt với biểu tình của cô, cậu ta sửng sốt trong chốc lát, nước mắt ấy vậy mà lại tuôn ra trước cả cô.

Cậu ta xoay người tránh né, hít thở thật sâu vài cái mới quay mặt lại, biểu cảm trên mặt là dỡ bỏ hết tất cả mặt nạ bình tĩnh sinh động, người đàn ông cao một mét tám không chống đỡ nổi sống lưng, cúi người nắm lấy đầu gối, nửa khóc nửa cười.

"Em thấy rồi chứ, chính em tự mình trải qua, anh ấy nhường suất tuyển thẳng cho em, em dốc hết lòng đi theo anh ấy." 

"Em đã thấy anh ấy mất ý thức trong bệnh viện, anh ấy một mình đi Mỹ, bị tiếng ồn và sự đau đớn bức điên, chiếc điện thoại di động cũ của anh ấy có lưu giữ tin nhắn bằng giọng nói trong Wechat của chị bị một gã người Mỹ không có mắt quăng vỡ rồi dẫm hỏng, anh ấy không muốn sống, sau đó cầm những linh kiện vỡ nát kia, bản thân anh ấy phát âm còn bị ảnh hưởng, nói một cách đứt quãng, Tuệ Tuệ không còn nữa rồi, Tuệ Tuệ không còn nữa rồi."

"Chị dâu ạ, lúc học đại học chị có thể thuận lợi vào đài truyền hình Bắc Thành, trước tiên cần tập trung huấn luyện, số tiền không nhỏ, nhà họ Khương không ủng hộ, là anh ấy vừa mới có tiến triển tốt liền vào cơ quan cứu viện dã ngoại, nhiều lần mạo hiểm đi đổi tiền, bảo em không để lộ dấu vết giao cho chị."

"Năm đó chị thực tập ở nơi khác bị bệnh, phải làm tiểu phẫu, không muốn mở miệng với người trong nhà, tự mình đi kiếm tiền, chị vừa hay nhận được thù lao rất lớn, cũng là anh ấy cách thiên sơn vạn thủy mà bỏ ra đấy."

Hứa Nhiên nghẹn lại vài lần nói không nổi.

"... Anh ấy rất không tốt, cảm thấy mình không giống một con người, không thể trở về gặp chị, chị vốn dĩ đã chán ghét anh ấy, trốn tránh anh ấy như vậy." 

"Chị dâu, chị có biết hay không, một bó hoa linh lan mà chị nhét vào lòng anh ấy, anh ấy đã giữ lại trong bao lâu? Chị dán cho anh ấy một miếng băng cá nhân, hỏng rồi anh ấy cũng không nỡ xé, ngày anh ấy lấy thư thông báo trúng tuyển, lỗ tai bị phế bỏ, đau đến mức tay không cầm nổi bút, anh ấy từng vào phòng học của chị, viết một dòng cáo biệt trong sách giáo khoa của chị, dùng tất cả sức lực mà anh ấy có thể lấy ra vào thời điểm đó." 

"Giáo sư Tống chán ghét giới tư bản, chán ghét người khiếm thính, giáo sư Tống không sai, anh ấy ở dưới lầu nhà chị, vừa an bài lùng bắt Tưởng Huân, vừa phải chịu đựng tai phải phát tác, thế nhưng không chữa khỏi được thì phải làm sao bây giờ, chị dâu ơi, anh ấy không chữa khỏi được thì phải làm sao bây giờ, đeo máy trợ thính, cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy là Thẩm Diên Phi."

"Anh ấy hy vọng chị được hưởng thụ cảm giác được yêu thương, không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề."

"Đi Zambia, anh ấy chỉ là muốn chị được an toàn mà thôi."

"Những thứ khác anh ấy đều không sợ hãi, chỉ sợ chị bị thương, sợ trong lòng chị có thay đổi."

Khương Thời Niệm không ngồi xe, từ chối Từ Nhiên đưa về, từ tòa nhà làm việc của Bạch Quân đi ra, men theo mép đường ngựa xe như nước từng bước từng bước chầm chậm mà đi.

Muốn đi trở lại mười năm trước, quay trở lại khoảng thời gian đã chết ấy, đi mãi cho đến mùa hè năm ấy, khi chàng trai lạnh lùng nghiêm nghị đó mới mười tám tuổi, ở trong những con mương dính đầy máu và cát sỏi, nhặt lên những mảnh vỡ mà anh để rơi xuống đầy đất..

Lớn lớn nhỏ nhỏ, mang theo góc cạnh của sự im lặng và cô độc, một mảnh cô cũng không bỏ sót, tất cả đều nâng lên rồi nắm giữ trong lòng bàn tay, đối chiếu với những góc khuyết lộn xộn không chịu nổi, ghép thành một Thẩm Diên Phi hoàn chỉnh.

Giờ tan tầm cao điểm lúc sắp tối, đèn đường lần lượt được bật sáng, kéo dài đường phố thành một con sông sáng lấp lánh, kéo dài tới con đường phía trước.

Khương Thời Niệm quay đầu lại, nhìn về phía sau, cũng là một không gian dài vô biên như vậy, vô số bóng người lạ lẫm lướt qua, cô đi rách cả da bàn chân của mình, cũng không thể tìm thấy đường đi về ngày xưa ấy.

Không thể quay trở lại.

Một thiếu niên thiên chi kiêu tử, vân luôn luôn ở trong đêm mưa mà không ai biết, sau khi lấy hết những thứ cằn cỗi của mình, sau lúc điên cuồng quyết tuyệt, lại nhẹ nhàng xếp một bó hoa dại, mang theo vết máu lau không khô, đem tới một cái lều không ai mở cửa.

Anh muốn cô mãi mãi bình yên.

Mười tám tuổi là như vậy.

Hai mươi sáu tuổi cũng là như vậy.

Đến sau này khi thời gian đã đến cuối đường, hai đầu tóc bạc, đốt cháy tất cả của bản thân mình, anh vẫn là như vậy.

Tình yêu cố chấp của người thiếu niên ấy cho dù là ở trong cuộc sống cô đơn vô tận này, cũng sẽ bùng lên một cách cháy bỏng, không bao giờ ngừng.

Trong mắt của Khương Thời Niệm phản chiếu ánh ánh sáng đầy trời của đèn neon, có một chút bị nứt ra, mạnh mẽ trào dâng, cô cúi đầu nhìn xuống nhìn mình một thân sạch sẽ, khỏe mạnh mà lớn lên, được tôn trọng bởi rất nhiều người được gọi là "cô Khương", có một gia đình ấm áp và an toàn, họ nói Nhiễm Nhiễm của chúng ta là công chúa, là cục cưng.

Những điều này đều là thứ mà cô không nên có, cô ở trong cơn mưa lớn năm đó, sẽ dừng lại giữa chừng, là có một ai đó đã giao phó vận mệnh thay cô, anh chưa bao giờ nói ra, đã để cho cô hết năm này qua năm khác làm công chúa, làm cục cưng được nâng lên bởi đôi tay chi chít những vết sẹo.

Khương Thời Niệm không nhớ là đã đi được bao xa, âm thanh ồn ào trên đường, cô đi qua một cây cầu vượt qua một cậu trai và một cô bé mặc đồng phục của trường chạy qua, cô bé tức giận hét gọi đàn anh, cậu trai dưới ánh đèn nhướng mày khẽ cười, có một người đàn ông trẻ vừa chơi guitar vừa hát những ca khúc cũ ở bên đường ồn ào tấp nập, không có ai dừng lại để lắng nghe.

Anh ta hát rất chậm, bài hát này quả thật là có niên đại từ rất lâu rồi, hòa chung với ánh trăng đêm nay, giọng hát của người đàn ông ấy ngây ngô khàn khàn, hòa lẫn trong làn gió tục thế hồng trần.

"Ánh trăng sáng, chiếu sáng cả hai đầu của chân trời."

"Ở trong lòng, thế nhưng lại không ở bên ta."

"Lau không khô, những giọt lệ trong hồi ức."

"Đường quá dài, biết đền đáp thế nào đây."

Khương Thời Niệm nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, nhớ đến mình trốn tránh vì tim đập như sấm, nhớ đến cái nhìn xa lạ đêm đính hôn, nhớ đến đoạn đường tuyết lớn, anh hạ thấp cửa sổ xe xuống, ôn nhã cao quý, nhớ đến anh cõng cô lúc ở thung lũng trên núi đầy bùn đất, nói rằng tai phải bị thương, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn rất bình thường, không đáng nhắc tới.

Còn có phần cuối của cuộc gọi video kia nữa, dưới đáy mắt mờ sương âm u sâu thẳm và trầm lặng của anh hàm chứa ý cười, hỏi cô.

Anh yêu cô, còn cần phải nói ra nữa sao.

Khương Thời Niệm đi bộ về nhà của ba mẹ, hành lý của cô ở đó, bên trong có cất giấy tờ của cô, cô phải lấy được.

Lúc vừa bước vào cửa, vừa đụng phải vị trợ lý tại phòng nghiên cứu vật lý ở Bắc Thành bên này của Tống Văn Tấn đang đứng ở trước cửa nhà, anh ta mặc một bộ đồng phục, lúng túng gãi đầu nói chuyện với Tống Văn Tấn đang ở phía trong cánh cửa.

"Giáo sư, hôm nay ngày tan ca sớm, vừa mới đi được vài phút thì có một luật sư đưa tới một túi hồ sơ, bải tôi phải tận tay đưa cho ngài, người đó nói không cần phải đưa đến tận nhà, mong ngài hãy xem nó ở phòng nghiên cứu, nhưng tôi cảm thấy, nhỡ đâu lại là chuyện gấp thì sao, vậy nên tôi vẫn là đưa tới cho ngài luôn."

Sau khi vị trợ lý không rõ nội tình đó rời đi, Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ trông có vẻ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ kia, Tống Văn Tấn không biết bên trong có chứa thứ gì, coi nó là bản báo cáo pháp luật của xuất trình mắt xích nào đó trong nghiên cứu nên đã trực tiếp xé ra, rút ra những trang giấy lạnh lẽo ngay ngắn chỉnh tề.

Bên trong đoan chính chứa đựng mấy tập bản sao của các tài liệu chính thức, thông số kỹ thuật tiêu chuẩn, chữ ký và đóng dấu.

Người ký tên là Thẩm Diên Phi.

Bản đầu tiên, là một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản hoàn chỉnh, rõ ràng từng điều một, liệt kê rõ ràng, vài trang chi tiết được tách ra, mỗi một dòng đều tượng trưng cho một con số ở trên trời đều đang kích thích nhà vật lý học cố chấp cả đời trầm mê với học thuật.

Lướt đến cuối cùng, toàn bộ bản hiệp nghị không có một kẽ hở nào cả, tập hợp tất cả tài sản cá nhân của Thẩm Diên Phi, ở dưới tập văn kiện nghiêm túc và trang trọng, chỉ có chỗ ký tên của bên được chuyển nhượng là được để trống, chờ đợi một người khác đặt bút, mà thời gian đã được điền từ trước, là vào đêm đầu tiên khi Khương Thời Niệm được anh đưa về nhà ở Vọng Nguyệt Loan, gật đầu đồng ý gả cho anh, cùng với sự ra đời của bản thỏa thuận trước hôn nhân.

Bản thứ hai, là di chúc.

Ngài Thẩm đã đọc, sau đó được chỉnh lại bởi luật sư, giấy tờ chính thức đã được công chứng.

Đồng dạng, anh cũng đưa tất cả những gì mà mình có thể lấy ra, có thể cho đi, không hề giữ lại một chút nào, giao phó cho vợ của anh, thời gian là vào ngày chuyến bay cất cánh, trước khi rời xa cô.

Bàn tay của Tống Văn Tấn đã không khống chế được mà bắt đầu run rẩy rồi.

Bản cuối cùng, là bản viết tay của Thẩm Diên Phi, được viết trên một tờ giấy hồ sơ trắng như tuyết và nghiêm trang.

Chỉ trong một trang ngắn ngủi, nét chữ cứng cỏi, khí phách, sức ấn thấu qua cả mặt sau của trang giấy.

"Nhà tư bản họ Tưởng mà ngài ghét, bọn họ năm đó làm việc trong ngành sản xuất xe hơi, các khái niệm năng lượng cực kỳ cần đến việc đổi mới, vì lợi ích cá nhân, đã hạn chế quyền tự do của ngài, dẫn đến việc Tuệ Tuệ bị mất tích, mối thù này, con báo thay cho em ấy."

"Những người đồng nghiệp khiếm thính của ngài, đã chết trong những năm đầu tiên, mối thù hận này đã ăn sâu bám rễ, con không cưỡng cầu, ngài có thể chuyển dời hết lên người con, con đã quen với việc bị trưởng bối ghét từ lâu rồi, thật đáng tiếc, tai phải của con không thể chữa lành, phải để ngài ôm tiếc hận cả đời rồi."

"Sự an toàn của em ấy, con lấy chính mình ra để chịu trách nhiệm."

"Ngài muốn một món quà hồi môn, con sẽ dâng lên gấp mấy lần."

"Viên kim cương mà ngài không vừa ý, cho dù là vài chục cara thì con cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ."

"Chỉ có điều, Tuệ Tuệ là vô giá, đối với con mà nói, có cho con cả thế giới này đi chăng nữa thì cũng không thể nào sánh được bằng em ấy, ngài không cần phải bởi vì tầng lớp giai cấp mà coi trọng con, xem nhẹ em ấy."

"Hiệp nghị chuyển nhượng tài sản đã được soạn thảo đã được soạn sẵn từ trước khi em ấy chính thức đến với con rồi, chỉ cần ký tên là sẽ có hiệu lực, con chưa từng cho em ấy xem qua, là vì con biết rằng em ấy sẽ không đặt bút, làm cho em ấy đau lòng."

Trong hai dòng cuối cùng, anh ngồi trong một chiếc xe tốc độ cao, những ngón tay với những khớp xương lịch sự tao nhã nắm chặt bút, ở trong ánh sáng lập lòe trịnh trọng phác thảo, sắc nhọn vạch rách cả trang giấy.

"Lúc con sống, tất cả mọi thứ con có đều thuộc về em ấy, em ấy không thể không có nơi nương tựa."

"Con chết sớm, vậy thì phần di chúc này sẽ che chở cho em ấy thay con, linh hồn của con sẽ mãi mãi bảo vệ em ấy."

Chú thích:

(1) Thiên phương dạ đàm: Chỉ những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

(2) Ly kinh phản đạo: Thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép.

(5) Phong cốt trương dương: Cốt cách, khí phách rắn rỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play