Thẩm Diên Phi sờ sờ hai má cô, rất biết chừng mực, chỉ khẽ hôn hai cái: "Chuyến bay lúc một giờ chiều hôm sau, trước tiên sẽ bay tới Thụy Sĩ, nếu em có thời gian thì cứ đi cùng anh ra sân bay, không cần phải xuống xe, những người đi theo anh lần này em đều chưa từng gặp qua, sẽ không được tự nhiên." 

Đến Thụy Sĩ để xử lý những chuẩn bị cho giai đoạn đầu, sau đó anh sẽ lập tức đi Johannesburg rồi lại chuyển đến thành phố Zambia ở phía bắc Nam Phi. Trước mắt, Tưởng Huân, thậm chí là cả người của nhà họ Tưởng ở trong nước không có chỗ dung thân, đều đã chạy trốn đến gần đó, ý đồ dựa vào một mỏ vàng cuối cùng để sau này trở mình.

Tám năm trước, sau khi cái đêm ở trên núi đó trôi qua, Tưởng Huân bị thương nặng dẫn đến hôn mê, được nhà họ Tưởng, lúc đó còn như mặt trời ban trưa, đưa ra nước ngoài trị liệu, trằn trọc lăn lộn qua rất nhiều cơ quan đơn vị đều không có kết quả, sau khi xác định trở thành người thực vật, rốt cuộc cũng đổi sang một trung tâm dưỡng lão chuyên nghiệp ở Johannesburg, trường kỳ cung cấp nuôi dưỡng.

Người nắm quyền của nhà họ Tưởng khi đó là ông nội của Tưởng Huân, quyết định đã đưa ra thì những người khác đều không có quyền chõ mồm vào tham gia ý kiến, lại bởi vì đạt thành hiệp định với Thẩm Tế Xuyên nên nhà họ Tưởng bưng kín toàn bộ chân tướng sự việc, những người biết rõ nội tình chẳng qua cũng chỉ có hai ba người.

Theo sự ra đi của ông lão, sự việc đó lại càng được phong kín, trôi dần vào quên lãng, cho dù là cha của Tưởng Huân cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng ngay từ những ngày đầu, cha của Tưởng Huân đã lấy lý do mê tín dị đoan để tiếp quản nhiều trại trẻ mồ côi, bản thân việc này là để che giấu hành vi phạm tội mua bán trẻ em theo nhu cầu đặc biệt của những người thuộc tầng lớp chính trị cũng như giới hào môn thế gia và đám nhà giàu nứt vách, trong những năm gần đây cũng không có chặt đứt một cách triệt để, ở trong nước thì dễ để lộ ra tiếng gió nên đã âm thầm vận chuyển ra nước ngoài.

Anh tra xét thân thế của Tuệ Tuệ, khui ra được nhân chứng mà người nhà họ Tưởng che giấu cẩn mật, nhà họ Tưởng mới có thể kinh sợ hoảng hốt đến mức không tiếc động tay động chân ở trên xe, muốn mạng của anh.

Về phần Thương Thụy tự cho là đúng mà đi vạch trần những "chân tướng" kia, đều không có chứng cứ, lúc ấy cũng không tính là nguồn gốc chủ yếu dẫn đến cừu hận.

Nếu như dừng lại ở đây, nhà họ Tưởng có đi tới bước đường cùng thì mũi nhọn cũng chỉ nhắm vào anh, nhưng Tưởng Huân tỉnh lại, rất có khả năng là có ý thức bình thường, vậy thì với chứng cuồng loạn của hắn, tính cả nợ mới hận cũ, sẽ trút một bộ phận lớn lên người Tuệ Tuệ.

Nhằm vào anh, anh không thèm quan tâm, nhưng nhằm vào Tuệ Tuệ, cho dù chỉ mảy may thôi, anh cũng không thể hành động mạo hiểm được.

Con người chỉ cần còn sống, thoát ly khỏi sự khống chế, cho dù có ngắc ngoải thoi thóp đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ tồn tại khả năng được ăn cả ngã về không, những nguy hiểm này sẽ hết ngày này qua ngày khác, giống như đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, một khi anh chỉ cần hơi sơ hở một khoảnh khắc thôi cũng sẽ trở thành vạn kiếp bất phục.

Những điều chưa làm được vào tám năm trước, anh sẽ hoàn toàn san bằng cho cô.

Sau khi trở lại đài truyền hình, có rất nhiều nhiệm vụ khẩn cấp đè xuống,  Khương Thời Niệm gần như là liên tục xoay mòng mòng bận bịu suốt hai ngày, đến ngày Thẩm Diên Phi xuất phát, buổi sáng cô đi vào đài quay phim trước, lúc kết thúc ở trong thang máy, nghe được đồng nghiệp ở bộ phận thông tin dưới lầu đang lo lắng nghị luận.

"Đài truyền hình lần này đúng là muốn phái đoàn đội đi Nam Phi thật hả?"

"Về cơ bản thì đã quyết định rồi, không chỉ có đài của chúng ta mà là mấy đài truyền hình cùng liên kết hợp tác tổ đội thành một đoàn truyền thông, ý nghĩa không giống nhau, mấy thành phố đó dạo gần đây không được yên bình cho lắm, có xung đột vũ trang, lúc này ai mà đi thì đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

"Cũng hết cách, những người làm truyền thông như chúng ta, càng là những lúc như thế này lại càng không thể tránh được, rất nhiều doanh nghiệp lớn và các tập đoàn tài chính lớn ở trong nước đều có đầu mối kinh doanh quan trọng ở bên đó, những người dân phổ thông thì lại càng nhiều vô số kể, vào thời kỳ không an toàn mới càng cần phải ngược dòng mà thâm nhập, đem về những báo cáo chân thực nhất."

"Chỉ có điều, không biết lần này đài truyền hình của chúng ta chuẩn bị phái ai đi, mấy vị dũng sĩ trước kia từng đi qua những nơi xảy ra chiến tranh, hình như sức khỏe đều có vấn đề, không thể đi được nữa, haizz..."

Còn chưa nghe hết, các đồng nghiệp đã ra khỏi thang máy trước cô rồi. Mi tâm của Khương Thời Niệm hơi nhíu lại, rất mau đã bị cuộc điện thoại của Đồng Lam đánh gãy chủ ý.

"Chị Niệm Niệm ơi, mấy tờ báo nhỏ của giới truyền thông Hồng Kông mà em gom giúp chị ấy, chị quên lấy rồi! Cơ mà em đều đã xem qua rồi, không có báo cáo nào liên quan đến tin tức mà chị muốn hết." 

Khương Thời Niệm đã đi đến bãi đậu xe ngầm, còn cách thời gian mà chuyến bay của Thẩm Diện Phi khởi hành không còn nhiều nữa, cô nói: "Đợi ngày mai chị trở về rồi lấy sau."

Từ đài truyền hình đến sân bay, vào giờ cao điểm như này thì lộ trình cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Tấm chắn của chiếc Maybach được nâng lên, Khương Thời Niệm mặt đối mặt nằm trên người Thẩm Diên Phi, khuôn mặt của cô dính sát lên mạch máu đang phập phồng của anh, rũ mắt đùa nghịch bàn tay trái đeo nhẫn cưới của anh, đầu ngón tay mân mê một hình xăm tinh xảo hình chùm hoa, lật qua lật lại, nhìn mãi cũng không thấy đủ.

Thẩm Diên Phi luồn ngón tay vào trong mái tóc dài của cô, chậm rãi chải lại: "Tăng ca hai ngày rồi, mệt lắm phải không? Đợi sau khi anh đi rồi, em hãy đến sống với ba mẹ, bọn họ rất nhớ em,, có thể chăm sóc cho em, tốt hơn dì giúp việc."

Khương Thời Niệm mím mím môi, dựa vào anh càng thêm chặt hơn, không muốn nói lý lẽ: "Theo em thấy thì anh là đang tính toán giao em cho ba mẹ xong rồi mặc kệ em, có phải là anh vẫn còn tức giận với em về chuyện ngày hôm đó nên mới muốn trả đũa em hay không... Em muốn được ở cùng anh lâu hơn một chút nên mới tăng ca, để trống ra ngày hôm nay, ai bảo cái người làm chồng nào đó nói đi là đi, anh đều sắp biến thành con diều tới nơi luôn rồi, em không giữ nổi anh."

Thẩm Diên Phi mỉm cười, nắm lấy bàn tay của cô rồi hôn vài cái, sau đó bèn đặt xuống, áp vào nơi trái tim của mình đang đập: "Em đã giữ suốt mười năm rồi, anh ở chỗ này của em từ trước đến giờ chưa bao giờ biến mất, dây ở trong bàn tay của em, tùy tiện động vài cái thôi là đã khống chế được anh rồi."

Khương Thời Niệm chớp chớp mắt, bàn tay mềm mại lại tùy ý chạm vào một hình xăm khác của anh, cọ vào dái tai của anh, giọng nói thật khẽ: "Khống chế nơi nào của anh?"

Anh hơi nhướng mày, đứng yên như núi, để mặc cho cô hành động lỗ mãng, nhìn chằm chằm vào cô và chậm rãi nói: "Tự mình nghĩ đi."

Cổ tay của Khương Thời Niệm từ từ di chuyển, chầm chậm dùng đầu ngón tay câu ngoắc, cao cao thấp thấp, cô chỉ là không nỡ, muốn quấn lấy anh, thế nhưng lại không biết nên dùng cách gì, không thể kìm lòng được mà quấy nhiễu anh như này, nhưng cũng không dám làm quá mức quá khích, sợ rằng không thể thu thập được, làm trì hoãn chuyến đi của anh.

Cô nói không thành tiếng, đáp: "Em khống chế dục vọng của anh, cũng khống chế trái tim của anh, thế nhưng em lại không thể khống chế được hành trình của anh."

Thẩm Diên Phi không nói một lời, đợi đến lúc cô ngẩng mặt lên và chủ động hôn anh, mi mắt của anh mới cụp xuống. 

Tất cả những gì anh có, đều nằm dưới sự khống chế của cô, tất cả những hỷ nộ ái lạc, mừng vui đau khổ.

"Chỉ một lần này thôi." Anh trầm giọng bảo đảm: "Đợi sau này, anh đi đâu cũng muốn em đi cùng, anh sẽ đến tận đài truyền hình để xin nghỉ phép, bật đèn xanh cho em."

"Nếu không được nghỉ phép thì sao? Không đi được thì biết làm thế nào đây?"

Thẩm Diên Phi, nửa đùa nửa thật, muốn làm cô cười: "Nếu không cho nghỉ thì anh sẽ mua luôn cả đài truyền hình, cho Tuệ Tuệ tha hồ ngang ngược, nếu như ba mẹ phản đối thì anh sẽ đưa em đi trốn, có được không?"

Quả nhiên, cô rất ngoan ngoãn mà cong môi lên, mỉm cười híp cả mắt ôm lấy anh, không để cho anh nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của mình, biết rằng nửa đầu là để dỗ dành cô, nửa sau là lời nói thật lòng là anh sẽ thương cô: "Ông chủ Thẩm, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé."

Khương Thời Niệm làm tăng ca hai ngày, thực sự rất buồn ngủ, lúc mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại, nhìn thấy Thẩm Diên Phi một tay ôm lấy cô, một tay thì đang thao tác trên laptop xem xét các văn kiện, tất cả đều bằng tiếng anh, bụng ngón tay của anh lướt qua, cô híp mắt lại, vô tình liếc thấy một địa danh là Zambia.

Cô không muốn xuống khỏi đùi của anh nên cứ như vậy dựa vào anh mà ngủ thiếp đi một lúc, đợi đến khi tỉnh lại, xe đã dừng ở bãi đậu xe ngầm của sân bay rồi.

Khương Thời Niệm vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy chiếc laptop của anh đã được tắt đi rồi, nói một cách nhụt chí: “Em ngủ lâu như vậy, sẽ làm lỡ cuộc làm ăn mấy trăm triệu của ông chủ Thẩm mất."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian đếm ngược đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi, Thẩm Diêm Phi kéo cô qua, ép cô trở về lồng ngực của mình, môi lưỡi bị lấp kín thật sâu: "Em ngủ thiếp đi trong lúc bám trên người anh còn trân quý hơn cả mấy trăm triệu."

Mãi cho đến khi không thể tiếp tục đợi thêm được nữa, Thẩm Diên Phi mới nắm chặt tay của Khương Thời Niệm, từ từ nhẹ nhàng đeo lên tay cô một chiếc vòng tay hơi lạnh, vuốt ve mi mắt của cô, cô ngoan ngoãn ngẩng đầu, anh mới xuống xe. 

Đợi đến khi bóng người cao gầy phía ngoài cửa sổ dần dần đi xa, lúc tài xế hỏi rằng bà chủ Thẩm có đi hay không, Khương Thời Niệm vẫn là không nhịn được, đẩy cửa xe ra và bước xuống, xuyên qua đám đông để đuổi theo bóng dáng của mình.

Không có chuyện gì quan trọng, cũng không phải là để chiếm dụng thời gian làm việc của anh, cô chỉ muốn nhìn thêm một lần nữa, quên nói lời tạm biệt và nhắc anh hãy về nhà sớm mà thôi.

Khương Thời Niệm nhẹ nhàng khéo léo lách qua đám đông, lên thang máy nhìn thấy bóng hình của Thẩm Diên Phi thanh cao tuyệt diễm như hạc giữa bầy gà đang đứng xếp hàng trong dòng chảy hỗn loạn của đám đông, những người của Bạch Quân đi theo đang cung cung kính kính mà chờ đợi anh, lần này anh không đưa Hứa Nhiên theo cùng, bên người chỉ có chưa tới năm người, trái tim của cô đang đập mạnh đến phát trướng, nhón nhón chân lên, vốn dĩ muốn cho qua, không làm phiền anh thêm nữa, tỏ ra bà chủ Thẩm rất dính người.

Thẩm Diên Phi dường như có cảm giác gì đó, trong vòng tròn, trong lúc bị mọi người vây quanh, đột nhiên quay đầu lại. Khương Thời Niệm cách cả biển người trực tiếp chạm mắt với anh, tất cả quang cảnh xung quanh đều trở thành ảo ảnh, trong tầm mắt của cô chỉ bao phủ được hình dáng có chút lạnh lùng của anh. Trái tim của cô đập thật nhanh, có thứ gì đó lan ra, ngập tràn trong lòng.

Cô cho rằng bản thân mình đã yêu người đàn ông này nhất rồi, tình yêu luôn luôn có một điểm chót, làm sao có thể sâu hơn được đây? Nhưng mỗi lần nhìn nhau, đều giống như là đang tiếp tục nặng thêm từng tầng.

Anh yêu cô đến đâu?

Có phải là chỉ cần chia cách trong một khoảng thời gian ngắn ngủi là cũng sẽ lưu luyến không thôi như này hay không?

Rõ ràng là đã biết được câu trả lời, nhưng cô vẫn luôn muốn xác định lại.

Khương Thời Niệm cố gắng kìm nén, ở trước mặt những người đi cùng bên Bạch Quân thì phải duy trì dáng vẻ thanh lịch, cô mím môi mỉm cười, chiếc vòng tay nhẹ nhàng lắc lư trên cổ tay mảnh khảnh, khẩu hình như đang nói "Em chờ anh" rồi sau đó, không đợi anh muốn bước đến, cô đã đi trước một bước, quay mình đi xuống cầu thang, quả quyết rời khỏi sân bay.

Sau khi Thẩm Diên Phi xuất phát, Khương Thời Niệm nghe theo lời anh, tạm thời chuyển đến nhà của ba mẹ.

Trong suốt mấy ngày liên tục đều là cảnh quay ngoài trời, Khương Thời Niệm không quay trở lại đài truyền hình, ngoài việc ghi hình và chế tác, về cơ bản đều là cả ngày ở bên ba mẹ để thích ứng và dung hợp với những tháng ngày có người nhà.

Nhìn hai người họ cả ngày đều vui mừng tươi cười rạng rỡ, trái tim của cô vừa mềm nhũn lại vừa chua xót, chỉ có điều cô cứ luôn mất tập trung, vân vê chiếc vòng tay có thể đổi được hai tòa biệt thự ở trung tâm Bắc Thành mà mình đang đeo trên tay kia.

Bên trong chiếc vòng được làm bằng đá quý là một hình chạm khắc, một chùm hoa nằm nghiêng đang nở rộ, bên trong chùm hoa là chữ viết tắt tên của anh.

Trái tim của anh, dục vọng của anh.

Đến buổi sáng ngày thứ tư kể từ lúc Thẩm Diên Phi rời đi, một giai đoạn trong công việc của Khương Thời Niệm trên cơ bản mới được coi là hoàn thành, tiếp tục quay phim, ánh sáng và ánh nắng mặt trời đung đưa đên snooix làm tầm mắt của cô trở nên trắng toát, cô vẫn luôn cảm thấy lo lắng không yên, không để cho mình hoàn toàn vùi sâu vào bận rộn thì cô không thể bình tĩnh lại được.

Công việc cuối cùng trong ngày là đi phỏng vấn ở một bệnh viện tư ở Bắc Thành.

Bệnh viện này được coi là bệnh viện cao cấp và xa hoa nhất, trên cơ bản thì đối tượng phục vụ chủ yếu của bệnh viện này cũng là nhóm người trong giới quyền quý, hào môn thế gia và các minh tinh của Bắc Thành, đối tượng phỏng vấn hôm nay là một nghệ sĩ cao tuổi đáng kính, đang nghỉ dưỡng trong bệnh viện.

Khương Thời Niệm trở lại đài truyền hình trước để lấy tư liệu phỏng vấn, trước khi đi, đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay bận rộn đến chóng mặt, vậy mà còn chưa lấy tập báo chí Hồng Kông mà Đồng Lam đã thu thập.

Cô thu lại, thống nhất để vào trong túi chuyên dụng để phỏng vấn, cả một chồng dày, rồi mới xuống lầu lên xe. Trên đường đến bệnh viện, cô nắm lấy điện thoại di động của mình, tin nhắn trước của Thẩm Diên Phi là một bức ảnh, lại còn là ngày hôm kia lúc còn ở sân bay Thụy Sĩ, sau đó thì không còn nữa.

Cô đã soạn cho anh nhiều câu chữ, rồi lại giảm giảm xóa xóa, đang đấu tranh tư tưởng xem có nên làm phiền tới anh hay không thì màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra, cuộc gọi video đến từ Thẩm Diên Phi.

Hô hấp của Khương Thời Niệm bỗng dưng trở nên gấp gáp, ngay lập tức tiếp nhận cuộc gọi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông ở giữa khung hình của người gọi đến.

Anh vẫn mặc áo sơ mi như thường lệ, bờ vai thẳng, cổ áo được nới ra một chút, xương quai xanh lạnh lẽo thoang thoáng lộ ra một cái bóng mờ nhạt, một khuôn mặt sâu sắc ưu việt, chỉ là gò má hơi gầy đi một chút, đường nét lại càng có vẻ sắc nét hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play