Xuyên Về Thập Niên 60: Ta Trở Thành Mẹ Kế Góa Phụ

Chương 53


2 ngày

trướctiếp

Anh lính chào một tiếng: "Mời vào."

Nói xong cậu ta mở cửa ra: "Mấy vị, thủ trưởng đã dặn dò, người nhà đại đội trưởng Cố đến, phải thông báo với ông ấy, giờ tôi đi gọi điện cho thủ trưởng."

Bạch Lộ nói: "Cảm ơn anh, vất vả cho anh rồi."

"Không vất vả, không vất vả."

Triệu Thu Bình vừa vào phòng bệnh, lập tức nhào tới giường bệnh: "Dương Tử... Dương Tử, con mở mắt nhìn mẹ đi, con ơi..."

Bà nghẹn ngào khóc.

Một phụ nữa góa chồng, con trai là chỗ dựa duy nhất của bà, nhưng giờ đây, con trai luôn là ngọn núi vững chắc đã sụp đổ, về sau bà nên làm gì bây giờ?

Bạch Lộ đi đến bên giường bệnh đỡ Triệu Thu Bình lên: "Thím, nền đất lạnh, thím phải chú ý cơ thể, anh Cố nhất định sẽ tỉnh lại, vì thế trước khi anh ấy tỉnh lại, thím không thể ngã xuống được."

"Lộ Lộ... Lộ Lộ ơi... Dương Tử là đứa con trai duy nhất của thím, trước đây có cực khổ thế nào cũng chịu đựng được, giờ mới khá lên một chút, thì nó bị... sao lại bị thế này..." Triệu Thu Bình ôm Bạch Lộ khóc kể.

Bạch Lộ vỗ lưng Triệu Thu Bình, nhẹ giọng an ủi, đây là lần đầu tiên cô gặp Cố Thâm Dương.

Vóc dáng người đàn ông nằm trên giường bệnh rất cao, từ đầu giường đến cuối giường, nhìn sơ qua cũng phải cao đến một mét tám lăm.

Ở cái thời đại thiếu thốn dinh dưỡng này mà anh vẫn cao được như vậy, ngoại trừ là trái ý trời thì chính là do gen.

Người đàn ông này lớn lên khá ưu nhìn, lông mày rậm sắc nét, sống mũi cao như được điêu khắc, môi mỏng mím chặt để lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Ngũ quan của anh rất rõ nét, nếu như ở hiện đại chắc chắn đây là khuôn mặt của minh tinh, nam thần.

Vì là quân nhân, màu da anh hơi tối, nhưng càng tỏa ra hương vị nam tính hơn.

Đúng là một người đàn ông đẹp trai, đang tiếc thành người thực vật.

"Lộ Lộ, cháu không biết đâu, Dương Tử vô cùng kiên cường, cũng rất hiếu thảo. Lúc nó mới vào bộ đội, tiền lương mỗi tháng đều gửi cho thím, chỉ sợ thím ở nhà sống không tốt, nhưng thím biết, nó gửi hết tiền cho thím, chắc chắn nó ăn không đủ no..."

Triệu Thu Bình càng khóc càng đau long:

"Cha nó đi sớm, so với đám bạn cùng lứa tuổi thì nó trưởng thành từ rất sớm, người ta còn đang làm nũng trong lòng cha mẹ, nó đã muốn mình mau lớn để thành trụ cột gia đình, Lộ Lộ à, con trai thím là người như vậy đó, làm sao nó có thể bị..."

"Thím... Thím làm sao vậy?" Triệu Thu Bình đột ngột ngất xỉu trong lòng Bạch Lộ,"Anh cả mau đi gọi bác sĩ, mau lên..."

"Sao thế?" Đúng lúc anh lính vừa đi gọi điện quay lại, thấy trong phòng bệnh loạn cào cào, vội vàng chạy vào.

Bạch Lộ vừa đỡ Triệu Thu Bình vừa nói: "Làm phiền đồng chí gọi bác sĩ giúp tôi, thím tôi ngất xỉu... Anh cả mau giúp em đặt thím lên giường bên kia."

Trong phòng có hai cái giường bệnh, Cố Thâm Dương nằm một cái, cái còn lại được để trống.

"Hầy..."

Hai phút sau, bác sĩ tới.

Sau nửa giờ bác sĩ kiểm tra cho Triệu Thu Bình xong nói: "Chắc là bệnh nhân đi đường mệt nhọc cộng thêm trong lòng suy nghĩ u buồn quá độ, nên khi bị kích thích liền ngất xỉu, còn tình huống cụ thể như nào cần theo dõi thêm."

"Cảm ơn bác sĩ." Bạch Lộ nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp