Xuyên Về Thập Niên 60: Ta Trở Thành Mẹ Kế Góa Phụ

Chương 54


2 ngày

trướctiếp

Bác sĩ nói: "Không cần khách khí, có vấn đề gì thì gọi tôi, tôi ra ngoài trước. '

"Anh cả, anh tiễn bác sĩ giúp em."

"Để anh."

Vương Hữu Tiến hơi luống cuống, em gái bảo gì thì anh làm đó.

"Nữ đồng chí là đồng hương của đồng chí Cố Thâm Dương?" Một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên.

Bạch Lộ nhìn về phía chủ nhân giọng nói, người này mặc quân phục, từ tuổi tác và phong độ có thể thấy được đây là lãnh đạo đơn vị.

Ông ấy đã đến được một lúc, có điều bác sĩ đang kiểm tra cho Triệu Thu Bình nên không quấy rầy.

Bạch Lộ lên tiếng chào hỏi: "Chào ông, tôi và Cố Thâm Dương đúng là đồng hương, cha anh ấy vì cứu cha tôi mà hi sinh, mẹ tôi và thím cũng là bạn thân tri kỉ, vì thím không biết chữ, nên tôi và anh trai tôi đi cùng bà ấy. Xin hỏi ông là?"

Bạch Lộ giới thiệu qua tình huống nhà mình, cũng giới thiệu thân phận Vương Hữu Tiến luôn.

Lãnh đạo đơn vị nhìn cô gái ăn nói rõ ràng trước mắt, cô gái là người có thể làm việc lớn: "Tôi là lãnh đạo của Cố Thâm Dương, lữ đoàn trưởng đoàn 288, tôi họ Lữ."

Bạch Lộ: "Chào Lữ đoàn trưởng Lữ, về tình trạng của đồng chí Cố Thâm Dương, anh ấy chỉ có thể sống thực vật sao?"

Vẻ mặt Lữ đoàn trưởng Lữ tiếc hận:

"Bác sĩ đã nói như vậy, nhưng bộ đội chúng tôi không muốn tử bỏ bất kì một chiến sĩ nào có hy vọng. Điều kiện chữa bệnh ở quê Cố Thâm Dương không tốt, với tình trạng của cậu ấy bây giờ, tốt nhất nên ở lại bệnh viện quân khu, có các bác sĩ chuyên môn điều trị cho cậu ấy, cho nên tý nữa nhờ cô giải thích cho mẹ Cố Thâm Dương."

Bạch Lộ gật đầu: "Ông nói rất đúng, ông cũng vì muốn tốt cho Cố Thâm Dương, chắc chắn thím sẽ rất biết ơn ông, biết ơn bộ đội."

Lữ đoàn trưởng Lữ nói: "Vậy thì tốt rồi, mọi người cần gì thì có thể tìm Tiểu Trương."

Bạch Lộ đáp: "Cảm ơn ông."

Vì đây là phòng bệnh dành cho hai người, nhưng trước mắt chỉ có mỗi Cố Thâm Dương là bệnh nhân, nên trong phòng cũng khá thoáng đãng.

Bữa trưa chỉ có hai người Bạch Lộ và Vương Hữu Tiến, đồ ăn là do Tiểu Trương mua giúp họ, có món mặn lẫn món chay, mùi vị không tệ lắm.

Đến chiều, Triệu Thu Bình mới tỉnh lại, bà vừa định xuống giường thì phát hiện chân mình không thể cử động.

Mười phút sau.

"Bác sĩ, thím tôi thế nào rồi?" Bạch Lộ hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: "Trúng gió."

"Cái gì?" Bạch Lộ kinh ngạc thốt lên.

"Có phải bác sĩ nhầm người rồi không? Tôi... Tôi..." Triệu Thu Bình cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Con trai bà thành người thực vật, còn bà bị trúng gió, về sau phải sống sao đây?

Bác sĩ nói với vẻ khó xử: "Tôi rất lấy làm tiếc, mặc dù đó là tin xấu, nhưng... rất xin lỗi."

Triệu Thu Bình trúng gió, thời gian trở về đại đội đành phải lùi lại.

Hơn nữa, bà ấy cũng cần người chăm sóc, cho nên Bạch Lộ nhờ Tiểu Trương tìm cho Vương Hữu Tiến một nhà khách gần bệnh viện, còn cô thì ở lại bênh viện chăm sóc cho Triệu Thu Bình.

Bạch Lộ nhìn cả hai mẹ con đều nằm trên giường bệnh, một lời khó nói hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp