Bạch Lộ không phải người bị say xe, nhưng mùi lạ trên xe suýt làm cô nôn ra.

Chờ ba tiếng sau, chín giờ sáng, bọn họ đã đến thành phố Dũng Ninh, sắc mặt Bạch Lộ trắng bệch.

Bạch Lộ vừa xuống xe liền tìm một góc để nôn ra, nhưng chỉ nôn khan, không phải nôn kiểu bị say xe.

"Em gái, em không sao chứ?" Vương Hữu Tiến sốt ruột hỏi, vỗ vỗ lưng Bạch Lộ.

Bạch Lộ lắc đầu: "Không sao đâu ạ."

Vương Hữu Tiến lấy ra một cái lọ, bên trong đựng nước sôi nguội: "Em uống nước đi."

"Cảm ơn anh cả." Bạch Lộ cũng không dám uống nhiều, chỉ nhấp vài ngụm, uống nhiều rồi phải đi nhà vệ sinh, rất phiền phức.

"Lộ Lộ, ăn quả ô mai này." Triệu Thu Bình mang một lọ ô mai tự bà làm, quả mơ dại trên rừng rất nhỏ, trên núi đại đội có vài cây, cứ đến tầm tháng sáu tháng bảy, đám trẻ lại lên núi hái mơ.

"Cảm ơn thím ạ." Bạch Lộ cầm một viên bỏ vào miệng, vị chua tràn ngập khoang miệng, cảm giác buồn nôn trong người cũng từ từ giảm bớt.

Vé tàu mua lúc chiều, ở thời đại này các chuyến tàu chạy rất ít, thông thường nếu không chạy buổi sáng thì sẽ chạy vào buổi chiều, tất nhiên nhóm Bạch Lộ không bắt kịp chuyến buổi sáng.

Ba người ăn trưa ở ga tàu, Phương Á Phân chuẩn bị bánh bột ngô cho hai anh em, bà dậy từ sớm làm, còn thêm hai quả trứng gà mới nhặt từ chuồng gà sáng nay, ngay cả chân gà sấy khô cũng được Phương Á Phân đóng gói cho Vương Hữu Tiến cầm theo.

Triệu Thu Bình cho hai anh em bọn họ mỗi người một quả trứng luộc, bà biết điều kiện nhà họ Vương, nên lúc chuẩn bị đồ ăn mang theo, bà cũng mang thêm một phần cho Bạch Lộ , nhưng bà không nghĩ tới còn có Vương Hữu Tiến đi cùng.

Tàu hỏa đi từ thành phố Dũng Ninh mất hai ngày hai đêm, đồ ăn trên tàu do Triệu Thu Bình dùng phiếu lương thực mua, còn mua cho cả hai anh em Bạch Lộ.

Bảy giờ sáng ngày thứ ba, họ đã đến ga tàu thành phố Trịnh Đông.

Ba người ra khỏi ga tàu, lại tiếp tục bắt xe khách, đến chín rưỡi sáng mới đến bệnh viện quân khu.

Bọn họ đến bệnh viện, Bạch Lộ đi hỏi y tá: "Xin chào, cho tôi hỏi đồng chí Cố Thâm Dương nằm ở phòng bệnh nào? Chúng tôi là người nhà của anh ấy."

Y tá đúng là có biết Cố Thâm Dương, Cố Thâm Dương rất nổi tiếng trong bệnh viện này. Vì anh là người thực vật duy nhất ở đây.

Y tá vừa nghe là người nhà của Cố Thâm Dương, ánh mắt đồng cảm nhìn Bạch Lộ.

Cô ấy tưởng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này là vợ của Cố Thâm Dương, nghĩ thầm dù Cố Thâm Dương thành người thực vật, nhưng đây là hôn nhân quân đội, người vợ trẻ tuổi này cũng không thể tái hôn.

Nghĩ thế, thái độ của cô ấy càng thêm mấy phần thân thiết: "Tôi dẫn mọi người đến đó."

"Cảm ơn cô."

Triệu Thu Bình chưa từng đi học, không biết chữ, khi đi xa nhà phải giao tiếp với bên ngoài rất bất tiện, đây cũng là lý do bà mang Bạch Lộ đi cùng.

Y tá dẫn bọn họ đến trước một phòng bệnh, có một anh lính đứng gác trước cửa, y tá nói với anh lính: "Đây là người nhà của đại đội trưởng Cố."

Hai mươi hai tuổi, chính trực, tương lai rộng mở, đáng tiếc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play