Xuyên Về Thập Niên 60: Ta Trở Thành Mẹ Kế Góa Phụ

Chương 51


2 ngày

trướctiếp

Từng tờ từng tờ đại đoàn kết đều lớn hơn số tiền trong tay Phương Á Phân, nhưng không nặng bằng tình cảm của Phương Á Phân dành cho cô.

Bạch Lộ biết, tiền trong tay Phương Á Phân là tất cả số tiền tiết kiệm của nhà họ Vương, với tình yêu của người phụ nữ này dành cho con gái mình, một chút cũng không giữ lại.

Phương Á Phân cất tiền lại, con gái đều nhiều tiền hơn bà, bà còn cho cái gì nữa?

Bạch Lộ dặn bà: "Mẹ, nếu mẹ thiếu tiền, phải nói cho con biết, con cất tiền ở đây, nếu trong nhà cần dùng gấp, mẹ cứ lấy nhé."

Phương Á Phân dở khóc dở cười: "Biết rồi biết rồi, biết con gái mẹ hiếu thảo rồi."

Nhưng mà, tiền của con gái, bà tuyệt đối không tham.

Hôm sau, lúc Triệu Thu Bình và Bạch Lộ chuẩn bị lên đường, thì thấy Vương Hữu Tiến xách theo hành lý đi cùng bọn họ.

"Anh cả?" Bạch Lộ khó hiểu.

Phương Á Phân giải thích: "Cả đêm qua mẹ suy nghĩ, con và Thu Bình đều là phụ nữ, trên đường không có đàn ông thì không ổn, nên mẹ bảo anh cả con đi cùng."

Tuy tính tình Vương Hữu Tiến rất hiền lành, nhưng ra ngoài chắc chắn vẫn là một người đàn ông đáng tin cậy.

Bạch Lộ nói: "Cảm ơn mẹ."

Cô cũng không từ chối, đây là tấm lòng thương con của Phương Á Phân, nếu cô từ chối, sẽ khiến người mẹ này càng lo lắng hơn, cũng trở nên xa cách hơn.

Mẹ đẻ Bạch Lộ mất sớm, cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình thương của mẹ mà người ta vẫn hay nhắc tới ở trên người Phương Á Phân, xuất phát từ tận đáy lòng, chứ không phải cố tỏ vẻ ra như thế.

Ở hiện đại, mặc dù mẹ kế của cô đối xử với cô khá tốt, xử sự chưa bao giờ sai sót, càng không phải nói về mặt vật chất.

Nhưng tất cả đều được xây dựng dựa trên cơ sở cha cô có tiền, nếu nói đúng ra thì tình cảm của mẹ kế đều vì tiền của cha cô.

Đương nhiên cô cũng không thể phủ nhận rằng mẹ kế cô cũng coi như là người hiền hậu.

Nhưng điều đó khác hoàn toàn với tấm lòng thương yêu con cái của Phương Á Phân.

Trong thâm tâm Bạch Lộ đã chính thức coi Phương Á Phân như mẹ ruột.

Cô không biết mình sẽ ở thế giới này bao lâu, cũng không biết con gái thật sự của nhà họ Vương có quay trở về không, nhưng giờ phút này, cô thật lòng thật dạ hòa nhập vào ngôi nhà này, chăm lo cho họ.

"Cảm ơn anh cả." Bạch Lộ nói với Vương Hữu Tiến.

Vương Hữu Tiến cười cười: "Cảm ơn gì chứ?"

Nói xong anh nhấc túi đồ trên lưng cô đeo vào vai mình.

Đội sản xuất Trường Thanh ở tại thị trấn Sơn Đan, đây là một thị trấn nhỏ, ở đây không có tàu hỏa, chỉ có xe khách.

Một ngày hai chuyến, một chuyến sáng, một chuyến chiều, xe khách chỉ chạy đến thành phố Dũng Ninh, nơi quản lý thị trấn Sơn Đan.

Sáng sớm, xe khách xuất phát lúc sáu giờ, mua vé ở trung tâm vận chuyển hành khách, nhóm Bạch Lộ có ba người, vé xe do Triệu Thu Bình mua, hai người Bạch Lộ cũng không tranh trả tiền, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Từ thị trấn Sơn Đan đến thành phố Dũng Ninh mất ba giờ đồng hồ.

Ba giờ đồng hồ này đủ để cho Bạch Lộ thực sự cảm nhận được thế nào là mùi thối mùi chua.

Dù xe khách vẫn còn nhiều ghế trống, nhưng người ở thời đại này không có thói quen tắm rửa mỗi ngày, mà nếu có chăm tắm rửa, bọn họ cũng không giặt quần áo mỗi ngày, nên mùi rất nồng nặc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp