Cố Khôn dạ một cái thật chắc nịch: "Cha hư nhất, còn bày trò chơi xấu như con nít. Con mới không bày trò chơi xấu đâu, con không còn là con nít nữa."
Bạch Lộ nhịn cười: "Đúng rồi, Khôn Khôn không phải con nít."
Cố Càn lặng lẽ uống cháo, cậu cũng là người từng tè ra giường. Uống một hớp cháo, cậu lại nhìn cha cậu với vẻ mờ mịt, cha cậu đã là người lớn, còn tè ra giường, cậu nhỏ hơn cha cậu, cho nên cậu có tè ra giường thì cũng không đỏ mặt nữa.
Cố Thâm Dương cảm nhận được ánh mắt của Cố Càn, anh thật không biết nói sao cho hết.
Ăn cơm xong, Bạch Lộ đưa một tờ giấy cho anh: "Đây là thức ăn dùng để nấu bữa tối, anh nhớ đi mua. Còn nữa, có bao nhiêu người đến ăn cơm tối thế?"
Cố Thâm Dương nói: "Là anh em làm chung lúc anh còn là đại đội trưởng, do hai năm này anh phải đến trường quân đội, cho nên trước mắt thì chưa được sắp xếp tiểu đoàn cho anh, ba trung đội và ba tiểu đội nữa, khoảng chừng mười hộ gia đình, anh thấy họ không đưa người nhà theo."
Bạch Lộ: "Vậy phải chuẩn bị hai cái bàn rồi, bàn ghế đều không đủ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play