Lục Tước mở mắt ra, hắn phát hiện cơ thể mình tràn đầy sức lực, đau đớn không cánh mà bay, ngay cả những vết thương bên trong mà khoang thuyền điều trị cao cấp nhất của liên bang không thể chữa khỏi cũng đều được chữa trị, thậm chí mấy vết thương cũ năm xưa cũng đã được giải quyết, cơ thể bừng lên sức sống mới xưa nay chưa từng có.
Mà chiếc giường hắn đang nằm vô cùng mềm mại, hệt như một chiếc giường cao với hàng chục lớp chăn nhung trong truyện cổ tích. Lục Tước nhìn phong cách trang trí cổ điển thời trung cổ đan xen với màu đen và đỏ vô cùng lạnh lẽo, lộng lẫy trong căn phòng này, các góc phòng bị tơ nhện bao phủ, có một con dơi treo ngược ở đèn chùm.
Con dơi hóa thành một màn sương đen, từ màn sương đen ngưng tụ một thanh niên đẹp trai mặc chiếc áo đuôi én.
“Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh.” Quản gia nhìn chăm chú Lục Tước một lát, khí sắc của tên nhân loại này thoạt nhìn rất tốt, tất cả đều do ngài thân vương của họ đã dùng tinh hoa sinh mệnh trong kho tàng.
Tinh hoa sinh mệnh là thần dược có thể chữa bách bệnh cho mọi chủng tộc, có tiền cũng không mua được. Khi dùng lọ tinh hoa sinh mệnh nho nhỏ cho tên nhân loại này, thì mỗi một giọt nhỏ xuống đều đang làm cho trái tim quản gia rỉ máu, nhưng ngài thân vương của họ không chớp mắt một cái đã rót cả lọ tinh hoa sinh mệnh vào miệng tên nhân loại này.
“Mặc quần áo này vào, sau khi mặc xong, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp ngài thân vương, nhớ kỹ, cái mạng này của cậu là do thân vương cứu đấy.” Quản gia lạnh lùng nói.
Lục Tước không nói lời nào nhận lấy bộ quần áo chế tạo tinh xảo… Trang phục người hầu được may khá kỹ đó, nói là trang phục của huyết bộc, nhưng kiểu dáng càng giống âu phục của nhân loại, kỳ lạ là ngoài quần áo còn có rất nhiều thắt lưng màu đen, trên thắt lưng có hàng cúc bạc, hệt như muốn buộc chặt một số nơi nào đó trên cơ thể.
Khi Lục Tước nhấc thắt lưng lên rồi nhìn quản gia, hắn cảm nhận được chút ghen tị thoáng qua trong ánh mắt của quản gia. Nói ra cũng hoang đường, hệt như một con chó trung thành nhìn thấy con chó hoang bên ngoài được chủ nhân buộc vòng cổ lên.
Việc này khiến cho Lục Tước từ bỏ ý định hỏi quản gia, hắn mặc những thứ này theo hiểu biết của mình, sau đó đi theo quản gia ra khỏi căn phòng ngủ, hành lang không có một bóng người, quản gia vừa đi vừa dặn dò: “Hôm nay tâm trạng của ngài thân vương không tốt, việc cậu phải làm là để thân vương vui vẻ, cậu phải hoàn thành mọi mệnh lệnh của ngài ấy, đừng có nghĩ đến dùng trò vặt, đợi lát nữa cậu đứng ở một bên xem tôi phục vụ ngài ấy như thế nào…”
Khi y sắp đến cánh cửa, quản gia ngậm miệng lại, mở cửa ra bằng hai tay, đập vào mắt là một căn phòng sách to lớn, giá sách hai tầng chứa đầy những cuốn sách dày. Trong thời đại tinh tế, nhân loại vốn đã thích đọc sách kỹ thuật số, có rất ít người sẽ dùng sách giấy. Đây là lần đầu tiên Lục Tước nhìn thấy một số lượng sách giấy lớn như vậy trong đời, hắn nhìn sơ qua một lượt thì thấy tên sách bằng ngôn ngữ tinh linh, ác ma, nhân ngư và rồng.
Không giống như sách của nhân loại, sách của một số chủng tộc ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ. Chẳng hạn như ngôn ngữ của ác ma, có lẽ một đoạn trong sách khi đọc ra chính là một lời nguyền rủa tà ác.
Đây không chỉ là một phòng sách mà còn là một kho báu khổng lồ.
“Thưa ngài, tôi đã đưa người đến.” Quản gia cung kính nói.
Tiếng lật sách sột soạt dừng lại, chàng trai đứng trước giá sách quay đầu lại, cậu buộc mái tóc đen dài đến thắt lưng của mình bằng một dây buộc tóc màu xanh lam, vài sợi tóc dài không buộc xõa xuống trước trán, hiện ra phong độ của người trí thức lãng mạn.
“Anh qua đây.” Đường Ẩn mở lời.
Quản gia vội vàng tiến lên nhưng lại nghe thấy ngài thân vương nói: “Lan Y, cậu đi ra ngoài trước.”
Lúc đầu quản gia đang định thể hiện trước mặt tên nhân loại, tính làm mẫu trước để phục vụ ngài thân vương ra sao thì chợt nghẹn họng lại, trước khi đi y thoáng liếc Lục Tước, mới đóng nhẹ cửa lại.
Trong phòng sách chỉ còn lại Đường Ẩn và Lục Tước, hắn không biết ngài thân vương huyết tộc này muốn làm gì, thế nên thận trọng đứng tại chỗ.
“Tới đây.”
Lục Tước im lặng bước đến chỗ Đường Ẩn, hắn nhìn thấy cuốn sách mà Đường Ẩn đang cầm là sách ngôn ngữ của rồng, hắn không biết rõ nội dung cụ thể là gì, cũng không biết ngôn ngữ của rồng.
Bàn tay cầm quyển sách trắng nõn, mảnh mai, từng khớp xương dường như đều được tinh tế gia công cẩn thận, Đường Ẩn đặt quyển sách xuống, xoay người tháo dây cột tóc, mất đi trói buộc của cột tóc, mái tóc đen mềm mại đổ xuống như nước chảy.
Đường Ẩn nắm chặt dây cột tóc, nói với Lục Tước cao hơn cậu một cái đầu: “Quỳ xuống.”
Cậu nói như là chuyện đương nhiên giống như sinh ra đã nên vênh mặt hất hàm sai khiến như thế, Lục Tước nghe vậy ngước mắt lạnh lùng nhìn Đường Ẩn.
Hắn sinh ra đã rất điển trai, là sự kết hợp giữa vô cùng lạnh lùng và tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt góc cạnh sâu sắc, khi mái tóc vàng chải ngược ra sau làm lộ vầng trán đầy đặn cùng với ánh vàng chói mắt là đôi mắt xanh thẳm như bầu trời và đại dương mênh mông. Lúc này đôi mắt màu xanh lam rất lạnh lẽo, sự khuất nhục và kiềm chế khiến đôi môi mỏng nhạt màu mân thành một đường thẳng, rõ ràng tình thế là bị người khác khống chế nhưng vẻ kiêu ngạo ở mặt mày không hề suy yếu mảy may.
Kiểu kiêu ngạo của Lục Tước bây giờ rất khác với khi Lục Tước kiêu ngạo nắm quyền lực lớn trong tay, một người là dù cho bị người chĩa kiếm vào vẫn lạnh lùng kiêu ngạo, một người là lạnh lùng kiêu ngạo giơ kiếm kiểm soát người khác, so với người sau, Đường Ẩn càng yêu sự kiêu ngạo ẩn dưới ánh mắt khi bị người khác khống chế của đối phương.
Tất nhiên có lẽ ở kiếp trước có một nguyên nhân khiến mỗi khi Đường Ẩn muốn hút tí máu của Lục Tước đều sẽ bị đối phương lạnh lùng chĩa kiếm nhọn vào yết hầu, gằn từng chữ một “ngài thân vương xin hãy tự trọng.”
Bây giờ tình thế đã đảo ngược, bên yếu hơn đã trở thành Lục Tước, biểu hiện của đối phương lúc này khiến người ta thật sự khó chịu nhưng cũng làm người mê muội, Đường Ẩn hài lòng thưởng thức xong vẻ mặt ẩn nhẫn của Lục Tước, cậu nhón chân lên, che khuất đôi mắt Lục Tước bằng dây cột tóc rộng bằng ba ngón tay.
Dẫu sao nếu nhìn nhau lần nữa có lẽ sẽ bị thôi miên.
Đường Ẩn nghiêm túc nghi ngờ kiếp trước cậu sẽ chữa khỏi vết thương rồi thả Lục Tước đi, là khi đối mặt với đối phương sau đó bị thôi miên.
“Người hầu không nghe lời phải bị trừng phạt.” Đường Ẩn buộc dây cột tóc thành nơ con bướm, cậu dán vào bên tai Lục Tước nói khẽ: “Tôi nên trừng phạt anh như thế nào cho phải đây?”
Đầu ngón tay vuốt quanh cổ Lục Tước, chậm rãi vẽ những vòng tròn ở yết hầu, Đường Ẩn có thể cảm nhận được bắp thịt toàn thân đều đang căng thẳng lên của hắn, nhiệt độ cơ thể con người cao hơn nhiều so với huyết tộc để Đường Ẩn lưu luyến quên về, chưa kể đến nhiệt độ này còn toả ra qua mùi hương, mùi hương nóng bỏng chỉ thuộc về riêng Lục Tước.
Đường Ẩn vùi ở cổ Lục Tước, hít sâu một hơi, không biết Lục Tước đến cùng có phải hung thủ phong ấn cậu hay không, thời gian trùng sinh cũng làm cho người ta khó mà truy xét, vì người bây giờ cậu gặp là Lục Tước của năm năm trước.
Năm năm chỉ là một giấc ngủ dài đối với huyết tộc nhưng sẽ có rất nhiều thay đổi với Lục Tước.
Trong năm năm ngắn ngủi này, Lục Tước lãnh đạo đội quân nổi dậy lật đổ sự thống trị của đế quốc, thức tỉnh toàn hệ dị năng mà còn bồi dưỡng được một đội quân có dị năng cho mình, Lục Tước lãnh đạo nhân tộc đưa đến hướng hùng mạnh, tất cả nhân tố cản trở mọi sự phát triển của nhân tộc đều bị hắn không hề nể mặt mũi diệt trừ.
Quan hệ giữa huyết tộc và nhân tộc không thể nói là thân thiết, năm năm sau với tư cách là thần hộ mệnh của nhân loại thì Lục Tước hoàn toàn có khả năng phong ấn vị thân vương là cậu đây, cho dù giữa bọn họ có ân cứu mạng thì Lục Tước cũng rất có thể làm như thế.
Bàn tay tái nhợt rời khỏi yết hầu rơi xuống một chỗ bên trái cổ, đây là nơi trước đây Đường Ẩn đã cắn nhưng được tinh hoa sinh mệnh chữa trị, vết cắn không còn thấy nữa.
Răng nanh sắc bén từ từ nhô ra, Đường Ẩn hung ác cắn lên làn da mỏng manh, máu ấm tràn đầy năng lượng quấn quýt giữa răng môi, đây là máu của Lục Tước, khác với vẻ ngoài lạnh lùng không có tình người của người đàn ông, máu của hắn có hương thơm ngọt ngào đậm đà để lý trí Đường Ẩn dần dần sụp đổ mà chỉ còn lại kích thích nguyên thủy nhất và cảm xúc mãnh liệt trong đầu.
Ảo giác tinh thần do thân vương huyết tộc phát ra trong lúc ăn uống có thể so sánh với ma túy trong nhân gian, Đường Ẩn cảm thấy cơ thể Lục Tước từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng rồi từ thả lỏng chuyển sang khẽ run.
Quá trình này giống như mở một con sò.
Mà thứ mà cậu phá hủy là ý chí cứng như sắt thép của Lục Tước, là Lục Tước ở trên cao nhìn xuống chưa từng chịu khuất phục, là người phàm Lục Tước sánh vai như thần linh, cảm giác thành tựu không có gì sánh kịp che mất Đường Ẩn, thậm chí sự thỏa mãn này vượt xa vui vẻ do hút máu mang lại.
Dòng máu tượng trưng cho sức sống đang nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể này, Đường Ẩn khó khăn thu hồi răng nanh, định kết thúc hình phạt thì giây tiếp theo, Lục Tước trong mắt cậu không còn chút phản kháng nào, đột nhiên vươn tay bàn tay nóng hổi rộng lớn ra, ấn đầu Đường Ẩn về chỗ cổ.
“Rất thoải mái, tại sao lại không tiếp tục.” Giọng nói hơi khàn truyền đến.
Đường Ẩn: “… ?”
“Xem ra là máu của tôi không đủ để hấp dẫn cậu.” Lục Tước nói nhỏ: “Muốn nếm thử máu ngon hơn so với tôi bây giờ không?”
Tuy không biết Lục Tước đang định thừa nước đục thả câu gì nhưng Đường Ẩn đã nhận ra vừa rồi Lục Tước không có bị cậu chinh phục, thậm chí còn có tâm tư nghĩ cách đối phó khi bị cậu hút máu.
Đường Ẩn không vui nhìn Lục Tước.
Lục Tước bị dải tóc màu xanh đen che mắt, để lộ sống mũi cao và đôi môi khép hờ: “Tôi có cách làm cho máu của tôi có thể ngon hơn bây giờ.”
Đường Ẩn nhíu mày nói: “Anh chịu lên giường với tôi?”
Thoáng chốc như thế Đường Ẩn cảm thấy có một vết nứt xuất hiện trong biểu cảm bình tĩnh thong dong không có kẽ hở của Lục Tước.
“Khi đạt cực khoái cả hai về tinh thần và thể xác, máu của anh quả thực sẽ uống tốt hơn nhiều so với hiện tại, nếu anh chịu cúi mình thật, tôi sẽ xem xét nâng địa vị của anh lên thành tình nhân của tôi.” Đường Ẩn chân thành nói.
Tình nhân của thân vương huyết tộc, đặc biệt là tình nhân của Đường Ẩn, là miếng bánh ngọt trong toàn bộ huyết tộc, điều này đại biểu cho sự giàu có và địa vị tối cao, hàng năm có vô số huyết tộc muốn bò lên giường của Đường Ẩn nhưng cậu chưa từng có bất kì tình nhân nào.
Đường Ẩn chân thành thương lượng nói điều kiện với Lục Tước.
Dù cậu có thể ép buộc Lục Tước phát sinh quan hệ như thế với mình, nhưng trước khi cậu có thể xác định Lục Tước có phải là người phong ấn cậu hay không thì Đường Ẩn cũng sẽ không làm như vậy.
Rốt cuộc kiếp trước Lục Tước đã giúp cậu.
Rốt cuộc từ đầu đến cuối Lục Tước vẫn là người kiêu ngạo như vậy.
“Tôi sắp thức tỉnh một sức mạnh mới, chỉ cần cậu giúp tôi hoàn thành lần thức tỉnh này, máu của tôi sẽ trở nên ngon hơn.”
Đường Ẩn suy nghĩ: “Cho nên anh thật sự không cân nhắc chuyện lên giường với tôi sao?”
Lục Tước: “…”
Lục Tước: “Không.”
“Vậy quên đi.” Đường Ẩn lưu manh nói: “Anh mạnh hơn một chút thì tôi có khả năng đánh không lại anh rồi, máu như bây giờ uống cũng rất ngon, tôi đã rất thỏa mãn.”
Dường như Lục Tước không ngờ tới Đường Ẩn sẽ từ chối đơn giản như vậy, hắn định mê hoặc bằng giọng nói trầm thấp lần nữa: “Ngài thân vương quá mức khiêm tốn rồi, bây giờ cậu là tồn tại mạnh mẽ nhất của huyết tộc, làm sao tôi có thể là đối thủ của cậu?”
Đường Ẩn đã từng nhìn thấy dáng vẻ mắt cao hơn đầu của Lục Tước cũng đã gặp qua dáng vẻ Lục Tước chật vật rơi xuống vũng bùn, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của Lục Tước.
Cậu vui vẻ nói: “Nói hay lắm.”
Nói rồi Đường Ẩn mở quang não bật chế độ ghi âm, hết sức phấn khởi nói: “Lại nói thêm vài câu nữa!”
Lục Tước: “…”
Môi mỏng Lục Tước nhếch lên, không muốn mở miệng nữa.
Mà mở quang não ra thì Đường Ẩn phát hiện cự long Claykerrstie gửi cho cậu tin nhắn, một tin nhắn rất ngắn ngọn: [Tại sao không gặp tôi?]
Tác giả có lời muốn nói:
Tương lai.
Lục Tước: Giường đã ủ ấm rồi còn thiếu một người vợ.
Lục Tước: Vợ ơi vợ ơi vợ ơi.
Đường Ẩn: Cút.