Carl quẹt cửa khách sạn qua thẻ phòng của mình, đây là căn phòng chế tạo riêng cho nhân ngư, một nửa chìm trong nước. Khi đèn ngủ được bật sáng lên, qua lớp kính Carl thấy bóng dáng một nhân ngư dài hơn hai mét xuất hiện giữa vùng biển u ám.

Hắn như một mãng xà chiếm cứ chiếc giường vỏ sò mở rộng, cho dù ở trạng thái bất động đuôi cá xanh lam đến đen đó cũng hiện ra cảm giác nghệ thuật kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp. Đường cơ bắp nửa người trên trần trụi, càng có vẻ đẹp của tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại.

Lúc Carl bước vào phòng thì nhân ngư ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu trắng bạc hơi xoăn xõa ra như rong biển, dưới làn sóng gợn sóng lờ mờ thấy một đôi mắt bạc lạnh như dã thú.

Lúc bị nhìn vào, Carl tê cả da đầu, chỉ cảm thấy mình đang quấy rầy thủy quái nghỉ ngơi.

Yuanna chầm chậm nổi lên, đuôi cá của hắn rất dài, khi dưỡi thẳng hoàn toàn trong nước, chỗ của hắn sẽ dần nâng lên cao, gương mặt điển trai khiến hàng ngàn fan mê mẩn đó trồi lên khỏi mặt nước, bàn tay thon dài và mạnh mẽ dán vào mặt kính, hắn nhìn xuống người đại diện Carl từ trên cao, giọt nước nhỏ xuống từ đôi lông mày cao ngất của hắn.

Hắn có cặp mắt sâu màu bạc được fan gọi là ‘lòng thương xót của thần linh’, khi đôi mắt quá đỗi đẹp này hơi cụp xuống, khiến người ta dễ liên tưởng đến những vị thần thiêng liêng đang thương xót chúng sinh.

Nhưng Carl đã từng thấy Yuanna dùng móng vuốt sắc nhọn cắt cá sống rồi từ từ ăn, cậu ta không kết hợp được điều này với thần linh, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao đó lộ ra lòng thương xót thật, nhưng càng giống như thương xót cho sinh vật cấp thấp hơn.

“Yuanna, công ty đã sắp xếp địa điểm tổ chức buổi biểu diễn, đó là một hành tinh do fan lớn thiết kế riêng cho anh. Tên là Thủy Quốc vô cùng đẹp, lúc bảy giờ tối chúng ta đi xem thử Thủy Quốc nhé?” Carl tươi cười hỏi.

Yuanna không nói gì, mỗi khi hắn tỉnh ngủ đều không thích nói chuyện, khoảng cách giữa lông mày và mắt của hắn rất gần khiến người ta cảm giác rất ngột ngạt, đẹp đẽ lại sắc sảo.

Carl nín thở, ngoài mặt vẫn cười, nhưng thật ra cũng sắp khóc thầm, cậu ta biết cái nết gắt gỏng khi rời giường của ông giời này, khi đối phương còn đang ngủ đừng cố mà đánh thức, nhưng hắn đã ngủ hai ba ngày. Khi ngủ còn không đọc tin hắn, bỏ hết mọi thông báo lịch trình do công ty sắp xếp, lỡ bỏ các thông báo khác không sao, nhưng việc tổng duyệt cho concert vẫn rất quan trọng. 

Yuanna vẫn thản nhiên nhìn xuống cậu ta, đôi mắt bạc hơi lim dim có một loại cảm giác sâu xa đáng sợ.

“Ding dong ~” Âm báo tin riêng biệt đã phá vỡ căng thẳng trong phòng, Carl còn tưởng đó là tiếng quang não của mình phát ra, nhưng âm báo tin liên tục truyền đến từ Yuanna lại làm cho Carl cảm thấy trở nên hoảng hốt ——

Ông giời này thế mà lại cài âm báo đặc biệt cho người khác?

Carl thấy Yuanna cầm quang não, ánh sáng yếu ớt từ quang não phản chiếu vào trong mắt Yuanna, không biết đối phương nói gì, ánh mắt Yuanna khẽ động như nắng mai rơi trên mặt biển, lúc này hắn không còn chút tàn bạo nào, đúng như những gì người hâm mộ nói, đó là khuôn mặt của thiên sứ mà thần linh đã phác thảo bằng bột vàng và chỉ bạc.

[Anh gửi cho tôi nhiều bài hát như vậy làm gì?]

[Chỗ này của tôi không phải tiệm ve chai]

[Con kiến còn đi bộ được năm năm mà anh vẫn còn dậm chân tại chỗ]

[Im lặng.jpg]

Yuanna thấy những tin nhắn liên tiếp thì tinh táo lại từ trong cơn mệt mỏi, nhưng hắn vẫn đang tự hỏi liệu mình đang mơ chăng.

Gần đây Yuanna vẫn luôn rất thích ngủ, khó tưởng tượng được hai tháng trước, hắn còn đang mất ăn mất ngủ sáng tác và sửa chữa bài hát, thử mọi cách nghĩ ra để tìm nguồn cảm hứng.

Nhưng nguồn cảm hứng khác với con mồi, dù hắn cố gắng cỡ nào vẫn không thể chạm vào chiếc đuôi tượng trưng cho nguồn cảm hứng.

Hắn được mệnh danh là ca sĩ bậc nhất đã chiến thắng trong cuộc tuyển chọn ca sĩ nhân ngư của thế hệ này, tài năng của hắn có thể sánh với những ca sĩ bậc nhất được chọn ở các thế hệ trước, nhưng bản thân Yuanna tự biết danh hiệu này chẳng có giá trị gì.

Việc tuyển chọn ca sĩ nhân ngư tuân theo hệ thống tục cũ, yêu cầu nhân ngư đến vùng biển cấm để thu phục cự thú biển sâu, cự thú bị bắt càng mạnh thì giọng ca của nhân ngư càng đẹp, vì bình thường, nhân ngư dùng giọng hát mỹ diệu của mình để quyến rũ những cự thú dưới biển sâu.

Duy chỉ có Yuanna là một ngoại lệ.

Trong lần tuyển chọn kia, Yuanna chạy đến biển cấm chọn được cự thú biển sâu mạnh mẽ nhất, hắn tràn đầy tự tin hát cho con cự thú dưới đáy biển sâu kia. Kết quả là, cự thú biển sâu lười biếng ngửa bụng, không hề có chút rung động trong lòng, thậm chí còn nôn ra một cái bong bóng.

Thế là Yuanna đánh đập dữ dội con cự thú biển sâu kia.

Cự thú biển sâu bị đánh tơi bời, rơi xuống nước mắt cảm động trước tiếng ca của Yuanna.

Dù cho quá trình chiến thắng có phần không hợp lẽ thường, nhưng cuối cùng Yuanna vẫn chiến thắng, trở thành ca sĩ nhân ngư bậc nhất của thế hệ mới. Yuanna rất thích âm nhạc vì để cho nhiều người có thể nghe được tiếng hát của mình, ngay từ đầu hắn đã chọn đăng bài hát lên mạng.

Chính lúc đó Yuanna mới gặp được người đánh giá âm nhạc, người đánh giá âm nhạc nhận xét dưới bài hát đầu tiên của hắn là: [Đây thật sự là ca sĩ bậc nhất thế hệ mới của bộ tộc nhân ngư ư? Rõ là sinh vật sống ở đại dương mà sao lại giống rau hẹ trong đất, thế hệ sau không bằng thế hệ trước?]

Trước khi tiếp xúc với Internet, không ai dám nói sự thật với hắn, ngay cả trưởng lão nghiêm khắc nhất trong tộc nhân ngư. Tận mắt chứng kiến Yuanna tóm lấy một con cự thú biển sâu, sau khi tung từng cú đấm đánh cho cự thú đến máu thịt be bét, cũng sẽ rất hiền hòa khéo léo nói với Yuanna: “Cậu đúng là một người đặc biệt độc đáo, một ca sĩ nhân ngư có phong cách riêng đầy mạnh mẽ.”

Nhà đánh giá âm nhạc ấy đã gửi đến một bài phê bình âm nhạc rất dài, chuyên nghiệp, chính xác và không chê vào đâu được, từng câu từng chữ đã chọc vào điểm yếu và tự ti sâu thẳm nhất trong lòng Yuanna.

Lần đầu tiên đối mặt tình huống này, Yuanna ráng chống đỡ cố cãi bướng: [Nói không có chứng cứ, nói còn hay hơn hát.]

Nhà đánh giá âm nhạc: [Hả? Tôi hát còn nghe hay hơn.]

Yuanna không tin, thêm bạn với người ta, hắn nhấn mở một đoạn voice mà đối phương gửi tới, tông giọng tuyệt đẹp lười biếng ngâm nga một giai điệu ngắn, lộng lẫy, suy tàn, tươi tắn rồi lại sa sút như vô số đóa hồng máu nở rộ trong đêm đen, một người vươn tay mời người nghe đến một buổi khiêu vũ hoành tráng.

Yuanna lặp lại đoạn voice ngắn mười lần, hắn hỏi nhà đánh giá âm nhạc: [Đây có phải là bài hát do bạn làm không? Tôi có thể nghe bản đầy đủ được không?]

Đối phương trả lời: [Xin lỗi, tôi không thể gửi bản đầy đủ cho bạn, đây là bài hát do một người bạn nhân ngư viết cho tôi cách đây rất lâu, anh ấy nói rằng hy vọng chỉ có tôi nghe được bài hát này.]

Dù chỉ nghe một đoạn nhỏ, Yuanna cũng chắc chắn được đây là bài hát chưa từng được lưu truyền ra ngoài, nếu người sáng tác bằng lòng công khai bài hát, thì ngay cả cự thú biển sâu mạnh nhất cũng bằng lòng cúi đầu xưng thần.

Nhân ngư quyến rũ mọi sinh vật sống bằng ca hát. Đây là bài hát có ý nghĩa vô cùng quyền lực và vinh quang với nhân ngư, nhưng nhân ngư đó chỉ đưa riêng bài hát cho người này. Với nhân ngư, đó có lẽ là sự lãng mạn lớn nhất mà người nọ có thể cho.

Yuanna chưa bao giờ thấy qua nhà đánh giá âm nhạc nhưng hắn nghĩ, đó chắc chắn là người rất đẹp giống như đoạn giai điệu đẹp đẽ kia, dù một ngày nào đó người này sẽ già sẽ chết, nhưng vẻ đẹp hát lên bởi giai điệu ấy sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt. 

Trong khoảng thời gian mà nhà đánh giá âm nhạc chợt xuất hiện rồi chợt biến mất, thì Yuanna đã liên tục lặp lại đoạn voice ngắn ngủi kia. Có lúc hắn căm hận mình đã từng nghe qua giai điệu, nếu như hắn chưa từng nghe, thì hắn sẽ chẳng thể nhận rõ khoảng cách không thể vượt qua giữa âm nhạc của hắn tạo ra và thiên tài thực sự.

Nếu như hắn chưa từng nghe thì sẽ không bị hoa tươi và ánh đèn vây quanh, cũng sẽ không thấy nỗi sợ hãi như hình với bóng bị hắn giẫm dưới chân.

Dưới sân khấu đầy tiếng vỗ tay nồng nhiệt, dưới sự chú ý của công chúng, dưới hoa tươi và ánh đèn, dưới thời đại giải trí mang tên hắn, hắn là thần linh giả dối đắp nặn ra từ điên cuồng và nông nổi.

Yuanna: [Xin lỗi.]

Hắn gõ rồi xóa đến cuối cùng chỉ gõ được hai chữ này, khi người này rốt cuộc trở về, hắn lại không biết mình đang mong cầu thứ gì.

Sao cứ phải gửi link tác phẩm cho người này?

Sao chờ lâu mà không thấy trả lời, vẫn cố tiếp tục gửi tác phẩm?

Nhà đánh giá âm nhạc: [Nếu anh không có linh cảm và trạng thái thì trong nửa năm anh không nhất thiết phải ép mình phát hành một bài hát mới, ý định ban đầu của anh khi ký hợp đồng với một công ty môi giới không phải là để kiếm tiền, phải không?]

Gần đây Yuanna luôn bỏ mặc bản thân đắm chìm trong trạng thái ngơ ngác, chợt ngây ra, hắn nhìn tin nhắn nhà đánh giá âm nhạc gửi tới: [Tốt hơn hết là anh nên thử một việc gì đó mà anh chưa từng được thử, tôi nghĩ anh có thể thích cuộc sống của một lính đánh thuê giữa các vì sao? Mũi dao liếm máu, khói và lửa, tại sao không thử xem? Thử nhiều việc khác nhau như vậy có thể tạo ra cảm hứng mới cho cuộc sống hệt như vết nước đọng trước đây của anh.]

Nhà đánh giá âm nhạc: [Tôi tin nếu là anh, dù là dọc theo dòng sông bùn lầy, anh cũng có thể tìm thấy biển cả.]

Nhà đánh giá âm nhạc: [Mong lần sau được nghe một “Sea” khác của anh.]

Yuanna lặng nhìn màn hình, một lúc lâu sau, hắn mới trả lời: [Được.]

Thấy Yuanna trả lời ngắn gọn, Đường Ẩn tự hỏi có phải súp gà tâm hồn của mình chẳng có tác dụng gì không. Dù sao thì thân vương huyết tộc đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bón súp gà cho người khác nên tất nhiên nghề nghiệp chưa thành thạo là điều không thể tránh khỏi.

Đường Ẩn cảm thấy mình bón súp gà này coi như đã đổ đi, cậu hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Đúng rồi, tôi nghe nói có một người hâm mộ đã đặc biệt mua cho anh một hành tinh, biến hành tinh đó thành một Thủy Quốc làm địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc, anh nghĩ gì về người hâm mộ đó?”

“Đối phương đang nhập” xuất hiện ở phía trên cùng của khung lịch sử trò chuyện, Đường Ẩn đoán Yuanna có thể nói acc theo đuổi ngôi sao của cậu là tên ngốc lắm tiền hoặc có thể nói tên này rất phiền. Mà hơn nữa acc theo đuổi ngôi sao của Đường Ẩn đã thêm thông tin liên hệ cá nhân của Yuanna, vẫn luôn kiên trì việc chúc buổi sáng tốt lành và chúc ngủ ngon bằng cách gửi phong bì màu đỏ.

Yuanna: [Đó là ai?]

Đường Ẩn nhìn câu hỏi lại này, cậu chớp mắt, tạm thời loại trừ Yuanna là người đã phong ấn cậu, năm năm cậu theo đuổi ngôi sao không để lại chút dấu vết trong lòng của Yuanna, năm năm tới nữa cũng sẽ giống vậy.

Kiếp trước cậu theo đuổi Yuanna mười năm, trong lòng Yuanna cũng không nổi lên chút bọt nước, đối phương cũng sẽ không tốn nhiều thời gian để phong ấn người mà mình không quan tâm.

Tốt lắm, tạm thời loại trừ một người tình nghi.

Đường Ẩn nghĩ tới đây thì vui vẻ cười, cậu nhanh chóng gõ chữ: [Không có chuyện gì, một người không quá quan trọng.]

“Thưa ngài, bây giờ là mười một giờ ba mươi, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ hẹn giữa ngài và ngài Claykerrstie.” Người quản gia lên tiếng nhắc nhở bên ngoài cửa.

Claykerrstie – một long tộc cũng là bạn kho báu lâu năm của Đường Ẩn, bọn họ có sở thích chung là sưu tập những kho báu có giá trị.

Đa số các chủng tộc trong thời đại giữa các vì sao vẫn chưa hiểu rõ hết về long tộc, đặc biệt là mấy chủng tộc mạnh mẽ nhất trong long tộc, đa số những long tộc đó đều ở ẩn, về cơ bản không giao lưu với các chủng tộc khác. Trong cuộc đời họ thời gian hoạt động chỉ dành cho giao phối, kiếm ăn và sưu tầm kho báu.

Claykerrstie là một long tộc mạnh mẽ, ít có người biết rồng thời không và vĩnh hằng là một trong những loài rồng gần với vĩnh hằng nhất.

Đường Ẩn tìm đọc sách cổ, mơ hồ biết rồng thời không và vĩnh hằng điều khiển được thời gian, nhưng trong sách cổ không nối tới cách điều khiển thời gian. Ý là chỉ có thể kiểm soát thời gian của bản thân hay vẫn có thể kiểm soát thời gian của người khác, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ dòng chảy của thời gian?

Cậu hoài nghi mình bị phong ấn có quan hệ rất lớn với Claykerrstie, thậm chí nghi ngờ mình sống lại, có lẽ liên quan đến Claykerrstie nhưng cậu lại không có bằng chứng.

Quan hệ giữa cậu và Claykerrstie rất bình thường, bọn họ chỉ là đôi bạn có cùng sở thích sưu tầm.

Ngoài mối quan hệ giữa bạn bè thích sưu tầm kho báu, có lẽ nhiều thêm một mối quan hệ là người theo đuổi và người bị theo đuổi.

Đường Ẩn chưa từng nếm thử qua máu của rồng thời không và vĩnh hằng, cậu rất tò mò máu của một sinh vật mạnh mẽ và bí ẩn có mùi vị gì.

Máu của rồng luôn được tôn vinh bằng nhiều cách khác nhau, ví dụ như kỵ sĩ rồng có thể dùng máu rồng để nâng cao sức mạnh của mình, ví dụ như nhiều pháp sư dùng máu rồng để vẽ trận pháp, nhưng Đường Ẩn đọc sách cổ thì chưa ai ghi chép lại mùi máu của rồng thời không và vĩnh hằng.

Thực lực của Claykerrstie quá mạnh, muốn uống máu rồng thì không thể dùng vũ lực, thế nên kiếp trước Đường Ẩn đã rất cố để có quan hệ tốt với Claykerrstie, sau khi quan hệ trở nên tốt hơn thì dự định xin một chén máu rồng để uống.

Nhưng mà cự long là loài sinh vật khó lấy lòng nhất, chúng tham lam, kiêu ngạo, máu lạnh và lười biếng. Chúng vốn lười ra khỏi cửa, lười giao lưu kết bạn, cho đến khi Đường Ẩn bị phong ẩn ở kiếp trước thì vẫn chưa được uống máu rồng.

Vốn dĩ mỗi lần tưởng tượng về máu rồng thời không và vĩnh hằng sẽ khiến Đường Ẩn ở kiếp trước cảm thấy không thể chịu nổi, nhưng lần này phản ứng đầu tiên của cậu là… Không biết máu có ngon hơn máu của Lục Tước không.

“Thưa ngài, ngài vệ sinh xong chưa?” Người quản gia thúc giục bên ngoài.

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới, Đường Ẩn nhẹ giọng nói: “Cậu có thể hủy chuyến đi này với Claykerrstie.”

Quản gia: “?”

Quản gia sững sờ một lát rồi nhanh chóng nói: “Được rồi, tôi sẽ hủy nó, vậy cuộc gặp tối nay với ngài Yuanna thì sao ạ?”

“Hủy hết.”

Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy thành bồn tắm, đầu ngón tay ấn mạnh xuống hệt như đang chịu đựng thứ gì đó: “Tình huống của tên nhân loại đó thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play