“Lạch cạch.”
Tiếng vang lanh lảnh truyền đến từ căn phòng yên tĩnh, chỉ thấy một bàn tay thon dài tái nhợt đang đẩy tấm ván quan tài ra, bàn tay đó như hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời, trắng bệch đến mức không giống như màu da người sống nên có, máu xanh tượng trưng cho thân phận cao quý uốn lượn chảy trong mạch máu.
Mái tóc đen dài như lụa tuôn ra từ trong quan tài, người nằm trong quan tài vặn vẹo đứng dậy trong tư thế mà con người không thể làm được, tóc xõa ra như nước, lộ ra làn da gần như hoàn hảo. Cậu từ từ nhắm mắt lại, tấm vải trắng tinh vừa rườm rà vừa đẹp đẽ quấn lấy cơ thể, tư thế cứng đờ bất động đó lộ ra hơi thở mục nát từ trong ra ngoài.
Bông hồng cắm trong bình hoa phủ đầy những đốm nấm mốc nho nhỏ, nhện treo dọc theo sợi tơ nhện trắng trong không khí đầy bụi bặm, đột nhiên Đường Ẩn mở mắt ra lộ ra hai con ngươi đỏ au.
Đôi mắt đó không giống như mắt của người sống, trống rỗng, xinh đẹp và điên dại như rượu vang đỏ đã được ủ hàng trăm năm tuổi, tỏa ra ra hương thơm êm dịu và hấp dẫn, trong sự bình tĩnh đến tột cùng bộc lộ sự điên rồ cuồng loạn.
Đường Ẩn cũng muốn điên thật.
Cậu không biết mình đã bị phong ấn bao lâu, chỉ biết rằng linh hồn mình bị nhốt trong một cái xác không thể động đậy, ngày ngày chịu đựng dày vò của cô đơn và đói khát. Đó là bóng tối kéo dài đến mức khiến người ta tuyệt vọng, hệt như mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Đường Ẩn là thân vương huyết tộc, huyết tộc đời thứ ba có dòng máu cao quý, ngoại hình hoàn mỹ và năng lực mạnh mẽ. Hầu như trong cuộc đời Đường Ẩn chưa từng gặp phải cản trở nào, nhưng cuộc đời suôn sẻ này của cậu, đã kết thúc ở việc theo đuổi ba người mà cậu không nên dính líu.
Nguyên soái liên bang Lục Tước, cự long Claykerrstie, hoàng tử nhân ngư Yuanna an Anhial.
Cậu muốn nếm thử máu của ba người này, gióng trống khua chiêng theo đuổi ba người họ nhiều năm, cuối cùng cậu tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ lớn trong lâu đài và mời cả ba tới. Đầu tiên cậu mời hoàng tử nhân ngư Yuanna đến phòng của mình để thưởng thức âm nhạc, sau khi bị từ chối, cậu mời cự long Claykerrstie đến phòng mình đánh giá đồ cổ, nhưng vẫn bị từ chối, sau đó cậu mời nguyên soái Lục Tước vào phòng của mình để tâm sự về cơ giáp. Sau khi bị cả ba từ chối thì Đường Ẩn vốn đã quen, trong men say trở về phòng một mình.
Ngày hôm đó cậu chẳng biết tại sao trời đặc biệt u ám, lúc sắp thiếp đi thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa.
Đường Ẩn hỏi là ai, cách một cánh cửa, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Không phải cậu mời tôi đến à?”
Đường Ẩn ngơ ngơ mở cửa bèn thấy đối phương đeo mặt nạ trắng được phân phát cho tiệc hóa trang, còn chưa kịp phân biệt thân phận của đối phương, Đường Ẩn đã bị phong ấn.
Có rất ít người phong ấn được một thân vương huyết tộc nhưng thật tình cờ, ba người mà Đường Ẩn mời lại đều có khả năng phong ấn cậu. Thậm chí Đường Ẩn còn không biết người kia dùng cách gì để phong ấn linh hồn mình, cũng không biết thái độ của đối phương là gì.
Chẳng lẽ sự theo đuổi cậu quá phiền phức, cuối cùng chọn cách phong ấn để tránh rắc rối sau này? Nhưng không ai dứt khoát từ chối sự theo đuổi của cậu, có đôi khi phản ứng của họ thậm chí còn khiến Đường Ẩn ôm theo chờ mong.
Mà đã phong ấn cậu thì tại sao lại thả cậu ra?
Trong khoảng thời gian vừa mới bị phong ấn, Đường Ẩn nghiêm túc kiểm điểm lại những việc mình đã làm. Cậu thề nếu đối phương bỏ phong ấn, cậu sẽ thành thật xin lỗi người đó, bồi thường tổn thất tinh thần mà cậu đã theo đuổi mấy năm nay.
Sau khi bị phong ấn một khoảng thời gian, Đường Ẩn nghĩ nếu người đó bỏ phong ấn, cậu sẽ tự giác tránh xa đối phương, nước sông không phạm nước giếng.
…
Sau khi bị phong ấn rất lâu, Đường Ẩn nghĩ, nếu người đó thật sự bỏ phong ấn, cậu sẽ giết anh ta.
Mà tới ngày bỏ phong ấn thật, thân vương nãy giờ vẫn vô cảm chợt nở nụ cười rạng rỡ, cười cho đến khi da thịt như muốn nứt ra, toát ra mùi son phấn dính máu ——
Cậu muốn làm cho cuộc sống của tên đó thảm hơn chết.
Trong đêm đen yên tĩnh, Đường Ẩn chầm chậm tém lại nụ cười, cậu hơi chuyển động cổ. Thân thể này không cứng ngắc như cậu tưởng, mà càng như trước khi bị phong ấn, tỉnh lại từ một giấc ngủ say bình thường.
Nơi cậu đang ở không phải lồng giam xa lạ trong tưởng tượng của cậu, mà là lâu đài cổ của chính cậu. Tấm rèm dày che khuất ánh mặt trời, hơi lạnh thấm vào tường và ánh sáng mờ ảo đan vào nhau tạo ra một tấm lưới vô hình.
Bầy nhện với tứ chi dài nhỏ nhanh chóng bò qua tòa lâu đài tráng lệ và tối tăm. Chúng là ‘đôi mắt’ của Đường Ẩn. Đường Ẩn ‘nhìn thấy’ lâu đài cổ y như trong trí nhớ của cậu, hàng trăm huyết bộc nín thở thi hành nhiệm vụ, quản gia mặc lễ phục bước đi như âm hồn, đế giày dẫm lên thảm đỏ không mảy may phát ra tiếng động.
Cảnh tượng trật tự nề nếp như vậy chắc chắn không thể xảy ra, sau khi một thân vương bị phong ấn trong một thời gian dài.
Đường Ẩn cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này quản gia bước tới trước cửa phòng, gõ nhẹ cửa phòng ba cái: “Thưa ngài, hành trình hôm nay của ngài là đến thăm triển lãm Faoa với ngài Claykerrstie lúc 1:00 giờ chiều và đưa điện hạ Yuanna đến Thủy Quốc lúc 7:10…”
Hành trình được quản gia nhắc tới quen thuộc một cách khó hiểu, nhưng thời gian dài bị phong ấn khiến ký ức của Đường Ẩn có hơi mơ hồ.
Một con nhện đen im ắng treo tơ bạc rủ xuống ở phòng bếp, chỉ thấy một huyết bộc đang vác một nhân loại tới trước mặt đầu bếp.
“Trời ơi, sao cậu lại vác cái tên nhân loại ốm yếu này đến sau bếp?!” Huyết bộc phụ trách việc bếp núc cau mày. Nhân loại bị chỉ vào đó có sắc mặt tái nhợt, môi tái mét, quấn băng gạc khắp người, thoạt nhìn hắn sẽ chết bất cứ lúc nào.
“Chẳng phải gần đây ngài ấy không thèm ăn à? Nghe nói máu của nhân loại rất ngon, tôi đặc biệt đến để dâng cho ngài ấy…”
Con ngươi của Đường Ẩn chợt co rút lại, cậu không thể tin mà nhìn người đàn ông đang thoi thóp kia. Cho dù ký ức của cậu bị phong ấn trong thời gian dài có hơi mơ hồ, nhưng cậu sẽ không bao giờ quên được người này ——
Liên bang Lục Tước, một nhân loại tồn tại đặc biệt có thể sánh với thần.
Nhân loại là một chủng tộc tầm thường, trong vũ trụ khá yếu thế, mấy nhân loại thức tỉnh được dị năng thì gọi là người thức tỉnh. Nhân loại là chủng tộc kỳ lạ nhất trong vũ trụ, chính chủng tộc tầm thường này luôn sinh ra một ít những cá thể tài năng đáng kinh ngạc ở mỗi thời đại, do một cá thể duy nhất dẫn dắt cả chủng tộc vươn lên, mà Lục Tước chính là người được chọn trong thời đại giữa các vì sao.
Hắn là người duy nhất thức tỉnh toàn diện dị năng, đột phá cực hạn nhân loại, là thần hộ mệnh của nhân loại, là cái gai trong mắt của kẻ địch tộc khác. Sự tích của hắn được lưu truyền rộng rãi trong vũ trụ, hắn là một huyền thoại sống.
Lục Tước công thành danh toại là người tình trong mộng của vô số nhân loại, nếu lần đầu tiên thấy Lục Tước, khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông như vậy lại có xuất thân quân nhân.
Hắn luôn cẩn thận bọc cơ thể mình bằng những bộ âu phục cổ thủ, còn không bao giờ quên đeo găng tay trắng, keo kiệt đến mức không để lộ dù chỉ một tấc da thịt, thậm chí còn dùng nước hoa để che đi mùi của mình, ngăn ngừa những huyết tộc mất bình tĩnh khi ngửi được mùi máu.
Nhưng những huyết tộc đã từng ngửi được mùi máu của Lục Tước sẽ không bị thứ này quấy nhiễu, chẳng hạn như Đường Ẩn, mỗi khi nhìn thấy Lục Tước, cậu lại bất giác nhớ tới mùi hương hấp dẫn đó, kiểu này làm ai nấy khó chịu nhưng là điểm dừng lại khát vọng, đó mới là nét độc đáo của Lục Tước.
Mỗi khi Lục Tước chạm vào cà vạt, cài khuy măng sét… Thậm chí chỉ đơn thuần ngồi xuống, khi bên đùi lộ rõ vòng đai, Đường Ẩn chỉ muốn xé ra quần áo của đối phương mà tàn bạo ăn.
Bởi vì Đường Ẩn luôn nhớ tới lần đầu gặp gỡ của mình và Lục Tước, đó có lẽ là lúc Lục Tước chật vật nhất: gặp phải kẻ phản bội, lưu lạc tới mức bị xem như đồ ăn. Ngay cả quần áo che thân cũng mỏng và hỏng, không thể che giấu được mùi thơm hấp dẫn chết người kia chút nào ——
Giống như bây giờ.
Đường Ẩn kinh ngạc nhìn người đàn ông yếu ớt ở bếp sau, mái tóc vàng chói mắt dính đầy vết máu, con ngươi xanh thẳm tan rã. Cả người hầu như không còn một chỗ da lành lặn, làn da tràn đầy dấu vết bị tra tấn từ cuộc thẩm vấn, trạng thái có thể gọi là thê thảm.
Đây là sự tra tấn đủ khiến người ta đau đến không muốn sống, tất cả đều rơi lên người Lục Tước nhưng cậu không thấy Lục Tước khóc lóc thảm thương, khuôn mặt của hắn căng thẳng, hàm răng nghiến chặt, đôi môi trắng bệch đôi khi không tự chủ được mà run dữ dội, trừ cái đó ra thì Lục Tước không hề lộ ra một chút đau đớn nào.
Dù cho lớp vỏ nát vụn đến cũng không thể che giấu được sự bình tĩnh tột cùng trong xương cốt của hắn, xem ra dù có đập đầu gối cũng không thể khiến hắn thực sự cúi đầu, như ngay cả khi hắn ngã xuống bùn, mái tóc vàng đó vẫn tỏa ra ánh sáng nóng bỏng như mặt trời.
Đây là bài thánh ca của lòng dũng cảm, sức mạnh không khuất phục và sự kiêu ngạo của nhân loại, nhưng khi loại tồn tại này gặp phải làm nhục và ngược đãi, lại càng toát ra vẻ rực rỡ bắt mắt hơn trước.
Đường Ẩn thở gấp. Huyết tộc cũng không cần thở, nhưng khi nhìn thấy máu của Lục Tước rỉ ra từ băng gạc, trong đầu cậu như có từng lớp hoa hồng nở rộ, tỏa ra một mùi hương vô cùng ngọt ngào và hấp dẫn.
Cậu đang mơ sao? Sao lại thấy cảnh tượng từ nhiều năm trước? Chẳng lẽ cậu đã gặp được một lần đảo ngược thời gian hiếm hoi?
Vô số suy nghĩ dâng lên trong đầu, nhưng đang suy nghĩ được nửa chừng thì bị mùi thơm ngọt ngào cắt ngang tưởng tượng.
Trong nỗi tuyệt vọng bị phong ấn dài đằng đẵng, Đường Ẩn không nhớ mình đã bao lâu không nếm mùi máu. Mỗi khi đói đến mức muốn ăn, cậu không thể không nghĩ đến mùi vị của Lục Tước.
Chắc là ngon lắm.
Mà bây giờ hương vị thơm ngon khó tìm trên đời này đang ở ngay trước mắt cậu.
Tự chủ vốn đã bị phong ấn tra tấn đến sụp đổ, trong chút chốc hóa thành bột mịn, Đường Ẩn còn chưa kịp mặc áo khoác và mang giày thì đã đóng sầm cửa lại, hoàn toàn không nhìn quản gia đứng ở cửa, nhanh chóng đi chân trần bước xuống cầu thang lạnh lẽo, bước đi cực kỳ nhanh, nhanh như muốn chạy xuống cầu thang xoắn ốc, mái tóc đen dài phía sau lay động như nước chảy.
Khứu giác mạnh mẽ để cho cậu ngửi thấy một mùi thơm rất nhẹ bay tới trong không khí, thoáng chốc con ngươi đỏ au của Đường Ẩn co rút lại, giữa con người xuất hiện một vệt sáng nhỏ màu vàng.
Thơm quá.
Bóng dáng Đường Ẩn lóe lên, gần như trong nháy mắt, cậu đã xuất hiện từ hư không trong bếp sau có mùi máu tươi nồng nhất.
Tất cả huyết bộc ở bếp sau thấy thân vương đột nhiên xuất hiện thì đều quỳ xuống, toàn bộ đều lặng ngắt như tờ. Lục Tước cố hết sức ngước mắt lên, đầu tiên nhìn thấy một đôi bàn chân tái nhợt giống như tác phẩm của nhà điêu khắc đã hoàn thiện một cách tỉ mỉ bằng thạch cao.
Ánh mắt lại nhìn lên trên thì thấy bắp chân thon dài gầy yếu, dường như người này rất ít đi lại, nhẹ nhàng lại linh hoạt kỳ ảo, lúc đi lại sẽ không phát ra chút tiếng động nào.
Bộ đồ ngủ tinh xảo và rườm rà bao phủ lấy cơ thể không chỗ nào mà không đẹp này, Lục Tước thấy đôi tay chạm trổ tinh xảo vươn về phía mình, lạnh lẽo nhưng mềm mại, nhẹ nhàng hết cỡ nâng lên mặt hắn. Khoảnh khắc như thế, Lục Tước còn tưởng mình đã gặp được một thiên sứ đến cứu vớt hắn ——
Thiên sứ hôn nhẹ hắn, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn với hắn.
Khi răng nanh đâm thủng cổ, huyết tộc và nhân loại đồng thời mở to mắt.
Kiếp trước, Đường Ẩn chưa từng cắn Lục Tước.
Lúc đó Đường Ẩn còn chưa đói đến mất kiểm soát, cậu có chút bệnh thích sạch sẽ và bắt bẻ đối với đồ ăn, hơn nữa bộ dáng của Lục Tước quả thực rất thê thảm.
Khi Đường Ẩn chăm sóc vết thương cho Lục Tước sắp khá lên thì Lục Tước đã cầu xin cậu rời đi. Đường Ẩn chẳng muốn làm mấy hành động không vẻ vang như giam cầm ép buộc người khác, cuối cùng lựa chọn thả Lục Tước rời đi. Sau đó hắn mạnh đến mức trở thành tồn tại mà một thân vương huyết tộc không thể ép bừa, cho đến khi Đường Ẩn bị phong ấn thì vẫn chưa chạm vào Lục Tước.
Máu tươi ngọt ngào mê người kích nổ vị giác ngay lúc ở cửa vào, đầu óc và linh hồn của Đường Ẩn như thể cũng đang rung động. Cậu như nhìn thấy khắp người mình nở rộ đầy những đóa hồng đỏ tươi, đó là loài hoa xấu xa đẹp đến ngạt thở, kết ra trái cấm ngọt ngào hiểm ác, lá cây bôi đầy chất độc phản chiếu ra ánh sáng lung linh.
Mọi tế bào trong cơ thể đều phát ra cảm giác sảng khoái, ngay cả cơn giận dữ vừa mới được giải phóng cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm khao khát vô tận.
Lúc này sức mạnh của Lục Tước vẫn chưa được thức tỉnh hoàn toàn, nhưng năng lượng chứa trong máu của hắn lại gây sốc cho người khác. Đường Ẩn gần như tham ăn, chẳng biết lúc nào móng tay đã chuyển sang màu đen, cấu chặt vào da thịt của Lục Tước. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể run lên của Lục Tước, con mồi bị hút máu sẽ có khoái cảm cực kỳ mãnh liệt, có thể làm tê liệt cơ thể vốn đau đớn, nhiều con mồi lúc mất nhiều máu mà chết thậm chí còn cười đấy.
Không thể ăn nữa.
Lục Tước sẽ chết.
Đường Ẩn không chắc liệu Lục Tước có phải là người đã phong ấn cậu hay không, nhưng cậu không muốn giết hắn khi chưa chắc chắn.
Lúc cậu khó khăn thu răng nanh của mình, định buông tay ra, một cảnh tượng làm cho Đường Ẩn không ngờ tới đã xảy ra ——
Lục Tước đang cận kề cái chết, ôm chặt cậu.
Hệt như đang giữ lại sự cứu rỗi duy nhất.