Đầu óc Văn Điềm trở nên mờ mịt, gần như không thể suy nghĩ được gì. Cậu sợ đến mức không muốn ở lại căn nhà bị người khác theo dõi thêm giây nào nữa.

Cậu vớ lấy điện thoại, mở cửa định chạy ra ngoài để báo nguy. Nhưng khi đến cửa, cậu chần chừ. Lỡ đâu điện thoại cũng bị gắn thiết bị theo dõi, thì hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Cuối cùng, cậu không mang theo gì, lòng nóng như lửa đốt chạy ra khỏi nhà.

Giữa đêm khuya, khoảng hai, ba giờ sáng, trên đường phố hầu như không có một bóng người.

Văn Điềm không biết mình đã đi bao lâu. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy ở đằng xa, trước cửa một khách sạn xa hoa, có một chiếc xe đỗ lại.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe. Ánh sáng từ đèn đường loé lên, làm lộ vết máu đã khô trên má anh, và có cả một vết thương bên hông.

Cánh tay phải của người đàn ông đầy những vết thương rỉ máu, da thịt trông có vẻ thối rữa, mái tóc đen phủ trên đôi mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy sát khí, trông như một con sói hoang khát máu.

Văn Điềm đứng cách khá xa, tầm nhìn bị chiếc xe che khuất, chỉ có thể thấy bóng dáng rộng lớn của người đàn ông. Cậu như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, vội vã bước đến, chặn đường anh.

“Ngài… ngài khỏe không ?”

Người đàn ông cúi xuống, nhìn cậu.

Văn Điềm khẽ thở, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ, hàng mi dài ướt đẫm hơi nước, rũ xuống thành từng cụm nhỏ, càng làm nổi bật khuôn mặt vừa ngây thơ vừa gợi cảm của cậu, khiến người khác không khỏi rung động.

Văn Điềm đứt quãng hít thở, nén sự ấm ức và cố nén tiếng khóc, khẽ giọng khẩn cầu: “Ngài có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?”

Nói xong, cậu cắn chặt môi, chờ đợi phản hồi từ người đàn ông trước mặt.

Nhưng người đàn ông chỉ lặng lẽ cúi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt cậu, mãi vẫn không nói gì. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở lời.

“Tại sao lại ăn mặc thiếu vải như vậy?”

Văn Điềm sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông.

Đó là Giang Cảnh.

Lúc này, Văn Điềm mới nhận ra trên người Giang Cảnh có vết máu.

Cậu hoảng sợ, ánh mắt luống cuống không biết nhìn đi đâu: “Xin… xin lỗi, tôi không biết là ngài.”

Giang Cảnh hơi nâng cằm lên, giọng nói lạnh lùng như vẻ mặt của anh: “Nếu biết là tôi thì không cầu tôi giúp? Tôi sẽ ăn thịt em chắc?”

Văn Điềm chớp mắt, không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng dường như trong giọng nói của Giang Cảnh có chút khó chịu.

Cậu vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó…”

Giang Cảnh nhíu mày, nhìn lướt qua vết thương ở chân cậu do va chạm mà hở ra, giọng hơi không hài lòng: “Em không định xử lý vết thương này à?”

Văn Điềm cúi đầu, giọng lí nhí, không dám nói lại nửa câu.

Có lẽ là vì cậu đang sợ.

Giang Cảnh nhìn cậu vài giây, mặt lạnh lùng vươn tay, bế Văn Điềm lên.

Khi được bế lên, áo thun của Văn Điềm bị kéo lên, lộ ra làn da trắng ở eo. Ánh mắt Giang Cảnh hơi biến đổi, một tay đỡ eo Văn Điềm, tay còn lại cởi áo khoác, khoác lên người cậu.

Sau đó, anh đi vào khách sạn.

Cô nhân viên lễ tân ở quầy thấy Giang Cảnh bước vào, vội đứng dậy chào đón. Cô suýt thốt lên một câu “Thượng tướng” thì sững sờ, đôi mắt mở to, không thể tin vào cảnh tượng trước mặt.

Cô không nhìn nhầm đấy chứ? Thượng tướng lại đang bế một Omega!

Văn Điềm là một Omega nhỏ nhắn, trước mặt Giang Cảnh, trông như một đứa trẻ chưa lớn.

Giang Cảnh trước ánh nhìn sợ hãi của cô lễ tân dường như không hề để tâm, vững bước tiến vào thang máy và ấn nút cho tầng lầu.

Chỉ đến lúc này, Văn Điềm mới bừng tỉnh, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn: “Ngài muốn đưa tôi đi đâu?”

“Tôi về nhà,” Giang Cảnh đáp bình thản. “Còn em có thể đi đâu nữa?”

Giữa đêm khuya chạy ra ngoài xin giúp đỡ từ một người xa lạ, điều đó có nghĩa là ở nhà có nguy hiểm gì đó. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm trú ở nhà của anh.

Văn Điềm ngập ngừng hỏi: “Ngài không ở biệt thự sao?”

Giang Cảnh liếc mắt về phía cậu: “Đó là nhà của bạn tôi, tôi chỉ ở tạm một đêm. Ban đầu tôi định đi ngủ sớm, nhưng…”

Lời nói của anh như đang chỉ trích việc cậu làm ầm ĩ giữa đêm.

Văn Điềm không dám nói thêm gì. Thang máy chìm trong im lặng, Giang Cảnh không kìm được mà cúi đầu quan sát khuôn mặt Văn Điềm.

Lần đầu tiên, anh mới chú ý thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu dính đầy bụi bẩn, môi thì đỏ rực vì bị chính mình cắn. Trông cậu giống như vừa trải qua một trò đùa nghịch thô bạo.

Trong lòng Giang Cảnh cảm thấy khó chịu, anh kéo áo khoác lên, che đầu cho Văn Điềm.

Văn Điềm ngạc nhiên nhìn anh: “…”

Mình trông như không cần hô hấp à? 

( ý là ảnh che kín quá ẻm khó thở =))))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play