Văn Điềm tức giận đến mức mặt hơi ửng hồng, liếm môi dưới, nâng cao giọng nói: “Buông tôi ra.”
Thẩm Chi Tự, như mong muốn của cậu, liền buông tay, từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt đầy kiêu căng: “Sao lại trưng ra vẻ mặt ủy khuất như thế? Có muốn cầu xin tôi giúp em sửa chữa cơ giáp không?”
“Không cần.” Văn Điềm mím môi, từ chối không chút do dự. Cậu không muốn dính líu gì đến Thẩm Chi Tự.
“Bên ngoài đều đồn thổi cậu hung hăng như vậy, tôi không tin là em không biết tân thượng tướng là người như thế nào.” Thẩm Chi Tự giọng điệu đầy ám chỉ, “Nếu hắn biết em là người làm hỏng cánh tay cơ giáp, em nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho em sao?”
” Anh sai rồi.”
Khuôn mặt trong sáng và có phần xinh đẹp của Văn Điềm thoáng hiện sự tức giận: “Chính anh là người phá hỏng cánh tay cơ giáp, không phải tôi.”
Chính Thẩm Chi Tự là người đã phá hỏng cánh tay cơ giáp trước, rồi còn định đổ tội cho Văn Điềm. Kiểu chuyện trẻ con thế này, cậu đã trải qua không ít lần.
Thẩm Chi Tự không phản bác, mà chỉ nhếch môi chế giễu: “Người đời có cái nhìn hẹp hòi, họ chỉ tin vào những gì chính mắt họ thấy. Bây giờ không có ai ở đây, em không cần tỏ ra cứng rắn. Chỉ cần em cầu xin, tôi sẽ ngay lập tức tìm người chữa trị cơ giáp tốt nhất cho em.”
“Không cần,” Văn Điềm đáp khẽ, “Tôi tự sửa được.”
Như nghe được điều gì đó đáng cười, Thẩm Chi Tự gần như muốn bật ra hai chữ “hoang đường” ngay trên mặt: “Em biết sửa thật sao? Đừng nói những lời này chỉ để gạt tôi.”
Văn Điềm cau mày: “Tôi không lừa anh, tôi vốn học chuyên ngành cơ giáp mà.”
Thẩm Chi Tự không thể tin, chỉ nghĩ Văn Điềm đang nói mạnh miệng, bực bội nói: “Cho dùiẽm biết sửa, cậu có đảm bảo sẽ khôi phục hoàn toàn như ban đầu không? Ngày mai thượng tướng sẽ kiểm tra cơ giáp, em có muốn cầu xin tôi giúp không?”
Văn Điềm đáp gọn: “Không cần.”
Thẩm Chi Tự bật cười châm biếm: “Vậy thì chờ chết đi.”
Văn Điềm lười phải phản ứng lại, ôm cánh tay cơ giáp rời đi. Sau buổi học chiều, cậu không nán lại chút nào, vội vàng về nhà ngay lập tức.
Về đến nhà, Văn Điềm thay một bộ đồ khác.
Ở nhà, cậu luôn ăn mặc thoải mái: mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, lỏng lẻo ôm vào eo, cùng chiếc quần đùi dài tới gối, để lộ hai đầu gối hơi ửng hồng.
Văn Điềm mở tủ lạnh lấy một lon nước lạnh, ngồi cuộn chân trên sô pha. Vì quá mải suy nghĩ, cậu cắn ống hút, để lại vài vết răng chồng chéo lên nhau.
Chừng nửa tiếng sau, Văn Điềm mới lấy lại tinh thần, nhìn cánh tay cơ giáp trên bàn trà rất lâu. Đúng lúc này, điện thoại sáng lên.
Ai đó vừa gửi cho cậu vài bức ảnh. Văn Điềm nghi ngờ mở khóa màn hình, bấm vào tin nhắn.
Khi đang xem qua dải ảnh trên màn hình, tay Văn Điềm bất chợt run lên, đôi mắt mở to, khuôn mặt chậm rãi đỏ ửng.
Đó là một vài bức ảnh chụp cậu trong phòng tắm.
Văn Điềm nhớ rất rõ, khi đó cậu vừa tắm xong, thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo đàng hoàng, đầu gối vẫn ửng hồng do hơi nước nóng.
Người chụp dường như cố tình chọn góc chụp táo bạo và tùy tiện, khiến mặt Văn Điềm đỏ bừng lên, suýt chút nữa không giữ nổi bình tĩnh.
Đối phương dường như nhận thấy sự bất thường của cậu, tiếp tục nhắn thêm vài câu:
[Đừng giả vờ, bình thường chẳng phải cậu vẫn dùng mấy chiêu này để thu hút đàn ông sao. ]
[ Bất kể ở nhà hay ngoài đường, cậu đều ăn mặc thiếu thốn, làm đám đàn ông hạ lưu cứ nhìn chằm chằm cậu, thật là không chịu nổi. ]
Văn Điềm: “……”
Thực ra, cậu hoàn toàn không giống như đối phương nói. Hiện tại đang là mùa hè, mặc áo ngắn tay là chuyện hết sức bình thường. Cậu vốn không thích trang phục hoa mỹ, nên áo thun của cậu đơn giản đến mức không có bất cứ họa tiết nào.
Văn Điềm cắn môi, trên mặt hiện rõ sự tức giận và tủi nhục. Trong cơn giận dữ, cậu mở ngay màn hình gọi điện thoại, bấm số đầu tiên trong danh bạ mà không suy nghĩ nhiều. Đúng lúc đó, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn:
[ Tôi biết cậu đang sống ở đâu, tên khu chung cư, số nhà, và cả căn hộ. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể tìm đến bất cứ lúc nào. Vậy nên đừng làm gì thừa thãi.]
Đối phương ngụ ý rằng cậu đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát.
Văn Điềm bình tĩnh lại, cảm nhận một sự lạnh lẽo dâng lên trong lồng ngực.
Cậu thực sự không thể báo cảnh sát. Đối phương rõ về cậu như lòng bàn tay; nếu cậu báo nguy, người đó có thể đến nhanh hơn cảnh sát.
[ Sợ đến mức nào rồi? Cả người cậu đang run lên vì sợ hãi kìa.]
Môi Văn Điềm trắng bệch. Trong đầu rối bời, cậu chỉ có thể nghĩ làm sao đối phương có thể chụp được những bức ảnh này?
Có phải khi cậu ra ngoài, người đó đã đột nhập vào, phá khóa cửa, và bí mật gắn thiết bị khắp nhà mà cậu không hề hay biết?
Dựa vào các góc chụp trong ảnh, cậu đoán đối phương có thể đã gắn rất nhiều camera nhỏ để theo dõi mình. Nhưng chúng được đặt ở đâu? Có lẽ dưới ghế sô pha, hoặc trong thùng hàng mới mang về mà cậu chưa kịp vứt đi. Hoặc còn trong những góc khuất mà cậu không ngờ tới.
Giống như có ánh mắt đang quan sát mọi nơi trong nhà.
Màn hình cứ liên tục sáng lên, không cần mở ra cũng biết tất cả đều là ảnh của Văn Điềm. Đầu dây bên kia có lẽ đang nhìn Văn Điềm qua camera, lấy sự hoảng loạn và bất lực của cậu làm trò vui.
Editor: mình dạo này rất bận nên chỉ có thể chú tâm vào bộ “Nhân ngư nhỏ bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng”. Mình làm phi lợi nhuận là chính nên mong mọi người thông cảm cho mình nhee, thiệt sự là không cày hết 2 bộ ngay được huhu 😭