Thang máy rất nhanh đã dừng, Giang Cảnh ôm Văn Điềm vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc giường sạch sẽ, rồi ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Vì đang ở trên địa bàn của người khác, Văn Điềm không dám có hành động lỗ mãng nào, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng gò bó.
Giang Cảnh dựa vào ghế sofa, vẻ mặt có chút mệt mỏi, giọng khàn khàn hỏi: “Nói xem, vì sao muốn tôi báo cảnh sát?”
Văn Điềm ngây người một lúc, đôi môi mím chặt lại, có chút ngập ngừng.
Giang Cảnh cũng không ép buộc, cố ý nói: “Không muốn nói cũng được, ở khách sạn này qua đêm, sáng mai en đi, tự mình giải quyết vấn đề.”
Thực tế chứng minh, Giang Cảnh rất biết cách đe dọa người khác. Chỉ cần một câu nhẹ nhàng, Văn Điềm đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: “Không, đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ nói.”
Giang Cảnh khẽ nhướng mắt lên, ra hiệu rằng anh đang lắng nghe.
Văn Điềm suy nghĩ vài giây, rồi kể lại đầu đuôi sự việc. Tuy nhiên, vì cảm thấy xấu hổ, cậu cố tình lướt qua một số chi tiết, như việc người kia đã gửi những bức ảnh nhạy cảm của cậu và nói những lời lẽ thấp hèn, khó nghe.
Văn Điềm biểu hiện thật sự không được tự nhiên, mỗi lần cậu muốn nói dối đều phải dừng lại vài giây. Giang Cảnh nheo mắt lại, chăm chú quan sát cậu: “Hắn đã theo dõi em từ một tháng trước, lúc đó sao em không báo cảnh sát?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT