Mưa ở Giang Nam thường bất chợt đổ xuống như trút nước.
Sau cơn mưa, gió mang theo hơi ẩm và cái se lạnh của mùa thu.
Gió đêm len qua khe cửa sổ, thổi vào suốt đêm dài.
Cố Thư Vân bị những cơn gió lành lạnh đánh thức. Lúc đó đã là rạng sáng, cô mới nhận ra mình quên đóng cửa sổ.
Cánh tay bị gió làm lạnh cóng, cô co người lại trong chăn.
Nhưng chiếc chăn dày lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Không còn cách nào khác, cô uể oải ngồi dậy, đi đóng cửa.
Khi đặt chân xuống mép giường, cảm giác tê dại, mềm nhũn từ chân lan lên, khiến Cố Thư Vân phải đứng yên một lát mới thích ứng được.
Hôm nay là ngày nghỉ, Cố Thư Vân không mặc sườn xám mà thay bằng bộ váy mã diện. Trên cổ áo có thêu hoa hải đường tinh tế, sợi chỉ vàng bạc đồng điệu với hoa văn trên váy. Chiếc váy nhẹ nhàng ôm lấy đường nét mềm mại của cô.
Ra khỏi phòng, Cố Thư Vân nhìn thấy bố mẹ đang ăn sáng.
Hai người trên bàn ăn có chút ngạc nhiên khi thấy cô.
“Hôm nay sao lại dậy sớm thế?” Yên Mạn Ngâm hỏi.
“Lát nữa có chút việc phải ra ngoài sớm.” Giọng Cố Thư Vân có chút khàn khàn, cô đi đến phòng bếp định rót một cốc nước ấm.
Đi ngang qua bàn ăn nhìn thấy mẹ mặc trang phục không giống thường ngày, liền thuận miệng hỏi:
“Bố mẹ chuẩn bị đi đâu sao?”
“Bố con đi làm.” Yên Mạn Ngâm ngập ngừng một chút, rồi nói: “Còn mẹ định đi thăm Trì Trì một chút.”
Nghe cái tên đó, người Cố Thư Vân cứng lại trong chốc lát, sắc mặt thoáng ngưng đọng. Hàng mi đen tựa cánh quạ cụp xuống, cô nhẹ nhàng nói:
“Vâng, đúng là nên đi.”
Cô cúi đầu, trong lòng dâng lên những cảm xúc dữ dội, nhưng lồng ngực lại nặng nề như bị đè chặt.
Bố Cố nhìn Yên Mạn Ngâm với ánh mắt trách móc.
Bầu không khí trở nên im lặng, như có một sợi dây vô hình kéo căng giữa ba người.
Không lâu sau, Cố Thư Vân cầm bộ đồ ăn quay lại.
Yên Mạn Ngâm lập tức nở nụ cười, chuyển sang chủ đề khác:
“Thư Vân, con còn nhớ dì Lâm Vãn mà mẹ từng nhắc đến không? Lần trước dì bảo con trai dì sắp về, bây giờ cậu ấy về rồi. Trước đây con nói đồng ý cùng cậu ấy gặp mặt một lần, mẹ định hôm nay hỏi dì Lâm, sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt một chút, tối nay nói cho con biết thời gian có được không?"
Cố Thư Vân sững sờ vài giây, cô đã quên vì sao mình lại từng đồng ý chuyện này.
Cô gượng gạo mỉm cười, đáp: “Được ạ.”
Sau bữa sáng, bố mẹ cô cùng ra ngoài.Cố Thư Vân cũng nhanh chóng ăn xong phần của mình.
Khi cô đứng dậy cầm theo khay thức ăn, một cơn chóng mặt bất ngờ ập tới, tai cô như nghe tiếng điện lưu ù ù, âm thanh chói tai như xuyên thẳng vào thái dương.
Cô đưa tay lên trán, lòng bàn tay áp lên da không cảm nhận được gì khác thường.
Cố Thư Vân đi đến phòng khách tìm chiếc nhiệt kế trong hộp thuốc, nhắm vào cổ tay để đo thử.
Màn hình xám bật sáng, hiển thị con số — 36,9°C.
Không sốt.
May quá.
Cô khẽ thở phào, lại đưa lòng bàn tay áp vào trán lần nữa.
Có vẻ nhiệt độ cao hơn bình thường một chút.
Chiếc nhiệt kế này hỏng rồi sao?
Chưa kịp nghĩ nhiều, ánh mắt cô đã lướt qua chiếc đồng hồ treo tường. Kim phút chỉ hướng thời gian biểu thị rằng cô không còn thời gian để thử lại bằng nhiệt kế khác.
Hôm qua, ông cụ Tô đã nhắn với cô rằng tám giờ phải mang tranh đến phòng tranh Tô Ý.
Đã nhờ vả người khác giúp đỡ, nhất định không thể đến trễ.
Cố Thư Vân nhanh chóng lấy hai viên thuốc cảm từ hộp thuốc, qua loa uống một ngụm nước nuốt vào.
Trước khi ra khỏi nhà, đột nhiên nhớ tới bản tin dự báo thời tiết sáng nay nói rằng ban ngày có thể có mưa, liền mang theo ô.
Nhà họ Cố ở khu uyển Nam, nằm ở phía nam Tô Châu, cách trung tâm thành phố một đoạn nhưng gần khu đại học, giao thông tương đối thuận tiện, xe buýt cùng tàu điện ngầm đều có.
Ba mẹ cô đều là giáo sư đại học, nên đã chọn mua nhà gần đó.
Tô Châu là một thành phố giàu truyền thống lịch sử, nhiều công trình cổ kính được bảo tồn nhờ sự nỗ lực của chính quyền. Tuy nhiên, một số con đường được xây dựng sau này lại không đồng bộ về độ rộng, khiến việc di chuyển bằng xe cộ dễ bị ùn tắc.
Vì vậy du khách đến Tô Châu thường được khuyên nên đi xe đạp thay vì bắt taxi.
Cuối cùng, Cố Thư Vân chọn đi tàu điện ngầm vì thời gian dễ kiểm soát hơn.
Xe buýt có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Đến phòng tranh Tô Ý, còn năm phút nữa là tám giờ.
Cô bước nhanh vào trong.
Dọc theo bảng chỉ dẫn, cô đến trước hai cánh cửa đóng kín.
Chắc là ở đây.
Không có thời gian do dự, cô tùy ý chọn một cánh cửa rồi đưa tay gõ.
Bên trong nhanh chóng vang lên giọng nói trầm thấp: “Vào đi.”
Cố Thư Vân xoay tay nắm cửa, đẩy nhẹ. Một mùi hương giấy mực nhè nhẹ theo khe cửa lan ra.
Ngẩng lên nhìn vào bên trong, cô thấy trên chiếc bàn dài bằng gỗ đặt rất nhiều bút vẽ, xung quanh là đủ loại dụng cụ.
Người đàn ông đứng trước bàn đang cúi xuống sắp xếp đồ, từ góc này, cô có thể nhìn rõ đường nét nghiêng góc cạnh và ngũ quan sâu sắc của anh.
Cố Thư Vân hơi sững lại, đáy mắt thoáng qua sự ngạc nhiên.
Là anh ta.
Người cô đã gặp hôm qua.
Hàng mi cô khẽ rung, đành cúi mắt, lễ phép nói: “Chào Ngài.”
Nghe tiếng cô, lưng Văn Ngật khẽ cứng lại, động tác trên tay cũng ngừng lại. Anh lập tức nghiêng đầu nhìn sang.
Ánh mắt giao nhau trong tích tắc, xác nhận người đến.
Ánh mắt Văn Ngật lập tức trầm xuống, cổ họng khô khốc, lòng anh bỗng chốc sáng tỏ mọi chuyện.
Khóe môi anh cong lên cười khẽ một tiếng, kéo dài âm điệu: “Thật trùng hợp.”
Tim Cố Thư Vân khẽ rung lên một cái. Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy, ánh mắt cô lại chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động.
Văn Ngật ung dung kéo ghế ngồi xuống, nụ cười ẩn ý nơi khóe môi: “Không vào sao?”
Cố Thư Vân đứng ở cửa, một lần nữa hỏi: “Xin hỏi, người Tô lão sư bảo tôi tìm, là Ngài đúng không?”
Văn Ngật không mấy thích từ “ngài” mà cô dùng.
(*) Trong tiếng Trung hay dùng từ Ngài để thể hiện sự lễ phép, kính trọng, khách sáo với người chưa thân thiết.
Đôi mắt anh hơi cụp xuống, khẽ “ừm” một tiếng.
Cố Thư Vân ôm hộp tranh cuộn, bước vào trong.
Cô tìm một góc để đặt ô xuống, sau đó tiến đến chiếc bàn dài chỗ anh đang ngồi.
“Vậy Ngài có muốn xem tranh trước không?” Cố Thư Vân cẩn thận đưa hộp tranh trong tay ra, lễ phép nói, “Làm phiền Ngài rồi.”
Văn Ngật không vội nhận lấy hộp tranh cổ, mà từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra một đôi găng tay.
Ánh mắt Cố Thư Vân dõi theo, nhìn thấy ngón tay thon dài của anh chậm rãi đeo găng tay, động tác ung dung,chậm rãi.
Khi hát bình đàn, người con gái thường ôm đàn tỳ bà, gảy dây đàn phụ họa cho giọng hát. Cũng có khi không gảy đàn, nhưng sẽ sử dụng tay để làm một số động tác mềm mại, tăng thêm vẻ đẹp cho tiết mục.
Cho nên bình thường cô rất chú trọng việc chăm sóc đôi tay, đồng thời có phần yêu thích đặc biệt với những bàn tay đẹp.
Đôi tay của anh, các đốt ngón tay cân đối rõ ràng, nhìn rất đẹp.
Nếu công việc phải mang găng che đi đôi tay đó, cũng thật đáng tiếc.
Người đàn ông khẽ cười, hỏi: “Sao vậy?”
Hàng mi dài và dày của Cố Thư Vân khẽ run, hai má cô ửng đỏ, có chút nóng ran, bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngượng ngùng như bị bắt quả tang.
“Không có gì.”
Văn Ngật cũng nhận ra sắc hồng nhàn nhạt trên má và vành tai cô. Anh giải thích: “Đeo găng là để bảo vệ tranh của cô.”
“Vâng.”
Văn Ngật cầm lấy hộp tranh, bình tĩnh tháo dây lụa buộc bên trên, lấy bức tranh ra. Anh tìm một khoảng trống lớn hơn trên bàn, cẩn thận trải tranh ra.
Văn Ngật mặc áo đen, một tay giữ ở bên trên, một tay bên dưới, cánh tay hơi cong lộ ra những đường nét cơ bắp ẩn hiện.
Anh chăm chú nhìn vào bức tranh, ánh mắt sâu thẳm như nước, hoàn toàn khác với dáng vẻ lơ đễnh khi trò chuyện ban nãy.
Trong các ngành như cổ vật hay thư pháp, hội họa, người ta thường cho rằng kinh nghiệm dày dặn mới chứng tỏ tay nghề cao.
Bình đàn cũng vậy.
Văn Ngật lật xem tranh, tỉ mỉ kiểm tra mức độ hư hại.
Bất ngờ, anh ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình đầy tò mò.
Anh khẽ nhướng mày, khóe môi còn mang theo nụ cười như có như không.
Cố Thư Vân tự thấy bản thân hơi bất lịch sự, bèn hỏi: “Tôi không hiểu nhiều về việc phục chế tranh cổ lắm. Xin hỏi, để phục chế bức tranh này thì cần khoảng bao lâu?”
“Cô cần ngày nào?”
Cố Thư Vân khựng lại, sợ anh nghĩ mình đang thúc giục, liền vội vàng giải thích: “Không phải là tôi có ý thúc giục. Đây là tranh của bạn tôi, cho nên muốn thông báo với họ thời gian ước chừng. Còn thời gian cụ thể vẫn nên dựa theo sắp xếp của lão sư.”
"Loại màu thì khá thông thường, ở đây đều có đủ. Còn về giấy vẽ..." Văn Ngật vừa tháo găng tay vừa nói, “lát nữa tôi sẽ kiểm tra xem trong viện tranh có loại giấy phù hợp để thay thế không. Nếu có, sẽ làm xong rất nhanh.”
Cố Thư Vân gật đầu: “Cảm ơn, đã làm phiền rồi.”
"Được rồi, đừng cảm ơn mãi thế." Văn Ngật đút một tay vào túi, kiên nhẫn đáp, “Tôi đi xem giấy. Cô có thể ngồi đây đợi, hoặc ra phòng bên cạnh nghỉ một lát, bên đó có trà nước.”
“Vâng, được”
Ánh mắt Cố Thư Vân lướt qua các giá vẽ và đồ đạc xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài.
Đi đến căn phòng bên cạnh, cô giơ tay định gõ cửa nhưng rồi chậm rãi bỏ xuống, không gõ nữa.
Cô nhìn quanh một lượt, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài gần cửa sổ.
Làn gió mát rượi len qua khe cửa thổi vào, khiến đầu óc đang căng thẳng của cô dần tỉnh táo hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của cô chợt đổ chuông.
Cố Thư Vân bắt máy.
"Thư Vân, là mẹ đây." Giọng nói của Diêm Mạn Ngân nhẹ nhàng, dịu dàng. “Bây giờ con có tiện nghe điện thoại không?”
“Có thể”
“Con trai của dì Lâm Vãn tuần này sẽ về nước. Mẹ nhớ là thứ Sáu và thứ Bảy con đều đi làm, đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy trưa thứ Bảy hai đứa cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi để cậu ấy đưa con đến bình đàn quán được không. Vừa vặn có thể để cậu ấy nghe con hát. Tiểu Đới làm việc trong dàn nhạc giao hưởng ở nước ngoài mấy năm rồi, các con cũng có thể trao đổi một chút, giới thiệu cho cậu ấy về văn hóa truyền thống của Tô Châu.”
Ba mẹ của Cố Thư Vân đều là giáo sư lịch sử. Từ nhỏ, cô đã lớn lên ở Tô Châu, thấm nhuần niềm tự hào và tình yêu mãnh liệt với thành phố này. Họ luôn chú trọng việc giáo dục văn hóa cho cô.
Cố Thư Vân trầm giọng đáp: “Cứ quyết định theo sự sắp xếp của mẹ đi ạ."
Yên Mạn Ngâm nhận ra sự nhượng bộ trong lời cô, lại nói thêm: “A Vân, mẹ rất mong con yêu đương sớm một chút, nhưng vẫn muốn con phải dựa vào cảm xúc của mình. Nếu thích thì hãy tiếp tục tìm hiểu, được không?”
“Con biết rồi, mẹ.” Cố Thư Vân yếu ớt cười khẽ.
Bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào, dường như Yên Mạn Ngâm giống như muốn nói lại thôi.
Cố Thư Vân hỏi: “Mọi việc bên đó không thuận lợi sao?”
“Không phải, chỉ là Trì Trì bận quá, mẹ cũng không nói chuyện được mấy câu với con bé.”
Yên Mạn Ngâm nhân cơ hội Đàm Trì đến Tô Châu làm việc đã ghé qua, nhưng chẳng rõ do cô ấy không muốn gặp hay vì lý do khác mà cứ để Yên Mạn Ngâm chờ rất lâu.
“Vậy sao…” Cố Thư Vân không có ý định hỏi thêm.
Yên Mạn Ngâm khẽ thở dài: “Mẹ hỏi con bé có muốn về nhà một chuyến không, nhưng nó chỉ bảo là đợi kết quả giám định trước đã.”
Hàng mi của Cố Thư Vân khẽ rung, cô an ủi: “Có lẽ cô ấy cần thêm thời gian để suy nghĩ.”
Lời cô nói nhẹ nhàng rơi xuống, không chỉ là dành cho mẹ, mà cũng là để tự nhủ với chính mình.
Thực ra, cô cũng cần thời gian để chấp nhận việc mẹ cô bỗng nhiên không còn là mẹ ruột của mình nữa.
Rõ ràng tuần trước mọi thứ vẫn ổn, cả nhà còn hẹn nhau tìm thời gian về thăm ông bà nội.
Mấy hôm trước,khi cô về nhà, trên bàn ăn vẫn bày biện bữa khuya, nhưng sắc mặt bố mẹ lại vô cùng nặng nề.
Cố Thư Vân từng nghĩ có lẽ gia đình đang gặp chuyện không may. Nhưng cô không ngờ rằng chuyện ấy lại chỉ là chuyện không may đối với mình.
Vì sai sót của y tá ở bệnh viện hơn hai mươi năm trước, hai cô bé đã bị tráo đổi số phận.
Bố mẹ cô mặc dù trên mặt cũng có bi thương,nhưng trong lòng chắc hẳn đang vui mừng, vì sắp được gặp lại con gái ruột.
Còn cô thì sao…
Họ có còn yêu thương cô nữa không?
Cúp điện thoại, trái tim cô như bị nhấn chìm, nặng nề rơi xuống đáy sâu.
Suy nghĩ của Cố Thư Vân rất phức tạp rối loạn.Dường như bầu không khí xung quanh cũng ép chặt vào người cô, ngạt thở bất lực, thân thể phảng phất như bị rút sạch khí lực.
Nhưng tại sao lại là cô?
Tại sao cô lại đột nhiên mất đi bố mẹ của mình?
Khi Văn Ngật quay lại, chỉ thấy một bóng dáng yếu ớt bên cạnh bức tường, như những chiếc lông vỡ bay nhẹ trong gió, run rẩy.
Anh không khỏi tiến lại gần, nhíu mày hỏi:
“Sao không vào phòng?”
Cố Thư Vân thở nhẹ, đáp:
“Tôi vừa nghe điện thoại.”
Anh cúi mắt, nhìn thấy đôi mi của cô vẫn còn đọng nước mắt, dáng vẻ ướt sũng mệt mỏi giống như bị mưa dội qua.
Cổ họng anh thắt lại, hỏi: “Cô có cần nước ấm không?”
Cố Thư Vân chỉ cảm thấy không muốn suy nghĩ gì nữa, cả thể xác và tinh thần, cô đều rất mệt mỏi.
Cô mờ mịt thất thần nhìn anh, chưa kịp trả lời thì Văn Ngật đã vào phòng, lấy một cốc giấy, đổ nước nóng rồi quay lại.
Cố Thư Vân đưa tay nhận lấy, nước nóng nhanh chóng lan tỏa qua cốc giấy, truyền vào lòng bàn tay cô.
Khi Văn Ngật thu tay lại, khớp tay anh vô tình chạm vào cổ tay cô.
Cô cảm nhận được sự run rẩy và một chút hơi ấm từ anh.
"Cảm ơn." Cố Thư Vân khẽ nói.
Văn Ngật cau mày, quan sát lại sắc mặt của cô, hỏi: “Cô bị ốm sao?”
"Có thể là cảm cúm một chút," Cố Thư Vân trả lời chậm rãi, “Xin lỗi, tôi vội tới đây mà quên mang khẩu trang. Anh có cái nào không?”
Văn Ngật sắc mắt nghiêm túc nói: “Tôi có thể đo nhiệt độ trán của cô một chút không?”
"Hả?" Cố Thư Vân hơi ngớ ra, đầu óc chậm chạp khựng lại nhưng cũng gật đầu.
Văn Ngật đưa tay lên, đặt mu bàn tay lên trán cô.
Làn da trên trán cô ngay lập tức bị khối da thịt lạnh buốt bao phủ.
Chẳng mấy chốc, Văn Ngật đã rút tay lại.
Cảm giác mát mẻ nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt anh trầm xuống, khó trách trước đó anh nhìn thấy sắc mặt cô phiếm hồng, anh còn tưởng rằng...…
Văn Ngật thở dài: “Cô sốt rồi, đi vào phòng nghỉ đi, ở đây có gió.”
Cố Thư Vân gật đầu, hóa ra căn phòng này là phòng nghỉ.
Cô gật gật đầu, trong phòng bày biện đơn giản, cũng rất sạch sẽ.
Văn Ngật không vào theo, mà đi sang phòng bên. Một lúc sau, anh cầm một chiếc áo khoác đen đi ra.
“Cô mặc vào đi, là ông ngoại bảo tôi mang theo sáng nay, chưa mặc.”
Cố Thư Vân nhận lấy, mỉm cười nói:
“Cảm ơn anh.”
“Ở đây đợi tôi một chút, có nước nóng trong máy nước, uống xong thì đổ đi.”
Văn Ngật chuẩn bị rời đi, Cố Thư Vân nhìn thấy liền vội vàng che giấu sự lo lắng của mình, hoảng hốt hỏi:
“Anh đi đâu?”
“Tôi đi mua nhiệt kế và thuốc.”
Cố Thư Vân ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là sự lo lắng, cô muốn từ chối: “Lúc ra ngoài tôi đã đo nhiệt độ và uống thuốc cảm rồi, không cần làm phiền anh đâu.”
Văn Ngật nhíu mày rất chặt:
“Nhưng cô đang bị sốt.”
Cố Thư Vân hơi động lòng, cảm thấy lòng bàn tay mình càng ướt hơn.
Giọng nói của Văn Ngật không có chút cảm xúc nào: “Tôi mua một ít để ở trong viện tranh, phòng khi sau này tôi bị ốm có thể dùng đến.”
....... Nào có ai rủa mình như vậy chứ.
Sau khi Văn Ngật đóng cửa rời đi, Cố Thư Vân mới thả lỏng cơ thể, dựa vào chiếc ghế sofa nhỏ.
Cô lấy áo khoác che lên người, từ từ cảm nhận nhiệt độ cơ thể mình đang dần dần tăng lên.
Sáng nay ăn sáng cùng bố mẹ, họ cũng không nhận ra cô bị sốt.
Cô cũng vậy.
Cuối cùng, lại là một người chỉ mới gặp mặt lần thứ hai phát hiện ra.
Cố Thư Vân từ từ nhắm hai mắt lại bắt đầu suy nghĩ loạn xạ.
Cô vòng tay ôm chặt mình, lại đem áo khoác kéo chặt chút.
Có lẽ chỉ là nhiệt kế ở nhà hỏng thôi.
Có lẽ bố mẹ vẫn yêu cô.
Tai cô dần dần yên tĩnh, không còn âm thanh nào nữa.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ổn định nhưng có chút vội vã.
Văn Ngật nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào.
Cố Thư Vân mở mắt, hơi ngồi thẳng dậy: “Nhanh vậy sao?”
Khi nhìn lên, cô thấy tóc của Văn Ngật còn đọng những giọt nước, giọng run lên hỏi: “Ngoài trời mưa rồi sao?”
Cô không biết trời đã mưa, bản thân mang theo ô, làm phiền anh phải đi mua thuốc, còn hại anh mắc mưa.
Cô mím môi, ánh mắt đầy áy náy.
"Mưa một chút thôi, không lớn lắm." Văn Ngật không để ý lắm, anh lấy nhiệt kế từ trong túi ra, “Duỗi tay ra.”
Cố Thư Vân ngoan ngoãn đưa tay ra.
Ngón tay anh nắm lấy mu bàn tay cô, khoảng cách đột ngột gần đến mức khiến cô có chút bối rối, nhưng lại không thể từ chối.
Cô vô thức mím chặt môi, nín thở.
"Títt." Tiếng nhiệt kế vang lên.
38.1℃.
Không phải là thấp.
Sau khi đo xong, Văn Ngật rút tay lại, rồi đo nhiệt độ của mình.
Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng khiến cô cảm thấy cực kỳ lúng túng.
Văn Ngật lấy thuốc từ trong túi ra, nói: “Tôi mua thuốc hạ sốt con nhộng, không đắng đâu.”
Anh nhìn sang cốc nước của cô: “Tôi rót lại cho cô một cốc khác nhé?”
“Để tôi làm.”
Cố Thư Vân vừa từ chối, nhưng không ngờ động tác của anh lại nhanh hơn cô.
Cô chỉ có thể lại một lần nữa cảm ơn.
Uống thuốc rồi, cô phải đợi một lúc nữa thuốc mới có tác dụng.
Cố Thư Vân ổn định lại suy nghĩ, mới nhận ra lúc này mình không cần phải ở lại đây.
Đây cũng không phải bệnh viện.
Nếu lại làm lây bệnh cho anh thì càng tệ hơn.
Cô thử hỏi: “Xin hỏi công việc sửa tranh hôm nay có thể không xong kịp phải không, vậy tôi có thể về trước không?”
Văn Ngật: “Cần chút thời gian, giấy vẽ phải ra ngoài mua.”
“Tôi có thể đi mua.”
"Cô biết loại nào sao?" Anh nhướn mày hỏi lại.
Cố Thư Vân lắc đầu.
Văn Ngật ngồi bên cạnh, không vội vàng mà nói: “Để tôi làm, việc phục hồi cũng cần một chút thời gian.”
Cố Thư Vân: “Cần bao nhiêu tiền anh cứ nói cho tôi.”
Văn Ngật suy nghĩ một chút, cơ thể lười biếng dựa vào một bên.
Anh cho tay vào túi quần, ngón tay chạm vào điện thoại, rồi mới thú vị nói: “Giá cả cần phải đợi tìm được giấy vẽ, sau đó cô sẽ chọn mức giá mà cô muốn.”
“Được.”
Ánh mắt anh lướt qua cô, cánh môi mỏng mở ra: “Vậy có thể thêm WeChat không?”
Biểu cảm của anh không thay đổi, chỉ khẽ cong môi.
Sau một lúc, anh chậm rãi nói: “Tôi quên mất là cô không kết bạn với người không quen.”
Cố Thư Vân nhạy cảm cảm nhận được sự trêu chọc trong giọng nói của anh.
Cùng nửa câu sau cố ý nhấn mạnh.
Lẽ ra cô đã có WeChat.
Nhưng hôm qua, cô đã thẳng thừng từ chối.
Đó là lý do cô thường dùng để từ chối, bình thường nếu hát Bình đàn xong có du khách muốn đến thêm Wechat của cô, cô đều sẽ nói như vậy.
Văn Ngật liếc nhìn cô, giọng nói có vẻ mời gọi và mê hoặc: “Vậy xin hỏi hiện tại có tính là quen biết chưa?”
Cảm giác ngại ngùng ập lên mặt cô, Cố Thư Vân gật đầu, lấy điện thoại ra mở WeChat và đưa mã QR của mình.
Chẳng mấy chốc, trên màn hình điện thoại hiện lên một yêu cầu kết bạn, không có ghi chú.
"Xưng hô như thế nào?" Một hơi thở quấn quít lại bao trùm không gian.
Rõ ràng hai người ở gần nhau, nhưng anh như đang từng bước ép cô lại gần, như mang theo một chiếc móc câu nguy hiểm không hề che giấu.
Cố Thư Vân từ trước đến nay chưa từng gặp người nào như vậy.
Cô vô thức lùi lại, chỉ nói: “Tôi họ Cố.”
"Ồ," Hầu kết của người đàn ông di chuyển, giọng nói như có chút ác ý, “Tôi họ Văn.”
Cứ như thể anh cố tình giống như cô.
Cố Thư Vân không dám đối diện với ánh mắt anh,rũ mi mắt che khuất đôi mắt đen.
Muốn rời đi thật nhanh.
Cô đặt áo khoác sang một bên, cẩn thận nói: “Tranh cứ để ở chỗ Văn tiên sinh trước, chúng ta liên lạc sau... tạm biệt.”
Cố Thư Vân đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cô không mang theo nhiều đồ, chỉ cần sang phòng bên cạnh lấy chiếc ô của mình là đủ.
“Chờ một chút.”
Giọng anh vang lên phía sau, trầm ấm và dễ nghe.
Cố Thư Vân đột nhiên nhận ra, lúc nãy cô đã mặc áo khoác của anh, chắc chắn phải giặt rồi trả lại cho anh.
Nếu không thì thực sự quá không lễ phép.
Cô quay đầu định cầm lấy.
Đã thấy Văn Ngật trước mặt đang đưa một chiếc khẩu trang cho cô.
Người đàn ông cúi người gần lại, ánh mắt sâu thẳm như mực.
Khẩu trang là màu đen.
Chân váy của cô cũng là màu đen.
Anh cúi mắt xuống: “Đây là cái em vừa muốn.”
Cố Thư Vân hơi sững sờ.
Trước đó cô có hỏi anh xem trong phòng tranh có khẩu trang không, vậy mà anh vẫn còn nhớ.
Thực ra chỉ là cô vô tình nhắc đến thôi.
“Cảm ơn.”
Cố Thư Vân khẽ mở miệng, giọng nói có chút khô khốc.
Văn Ngật liếc qua cô, giọng lười biếng nói: “Áo khoác cũng phải mặc.”