Tên truyện: Hôn em khi tuyết đang rơi
Tác giả: Quan Sơn Hạc
Thể loại: Tình yêu đặc biệt, Duyên số, Hôn nhân do trời định, Con cưng của trời, Truyện ngọt, Nghệ thuật truyền thống
Nhân vật chính: Cố Thư Vân, Văn Ngật
Editor:Gác xếp ngôn tình by Huyn
《VĂN ÁN》
Để trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt do gia đình ép buộc, Văn Ngật đã trốn đến nhà ngoại ở Giang Nam và sống ở đó ba tháng.
Không ngờ, tại vùng nước non dịu dàng này lại tồn tại một lời hứa hôn đã kéo dài nhiều năm. Văn thiếu gia tính cách lạnh lùng phóng túng chỉ thờ ơ, quyết tâm tìm cách chạy trốn lần nữa.
Lão gia tử tức giận kéo anh đến một Bình đàn quán. Anh đoán rằng đây có thể là một buổi xem mắt, thế là cố tình bới lông tìm vết khắp nơi.
Ông ngoại: “Nơi này hoàn cảnh rất tốt, ta thường tới uống trà nói chuyện phiếm.”
Văn Ngật mặt không gợn sóng nhàn nhạt nói: “Ngoài trà ra, chẳng có gì thú vị cả.”
Khi âm thanh huyền ảo vang lên, Văn Ngật lười biếng miễn cưỡng ngẩng đầu.
Trên sân khấu, Cố Thư Vân trong bộ sườn xám màu xám khói, trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh thoát tựa tranh vẽ. Tiếng ngâm nga của cô bằng chất giọng Ngô ngữ mềm mại hòa cùng tiếng đàn tỳ bà, như mưa xuân mờ ảo lướt qua sông nước Giang Nam.
Cơn mưa vô lý này của Giang Nam vô hình làm ướt trái tim anh.
Ai ngờ sau ngày hôm đó, ông ngoại không còn nhắc đến chuyện hôn ước, thậm chí còn giới thiệu đối tượng hẹn hò mới cho anh. Ông ngoại nói với vẻ điềm tĩnh: “Hôn ước chỉ là lời hứa miệng, cứ coi như chưa có vậy.”
Văn Ngật bắt chéo chân, giọng điềm đạm: “Ông ngoại, làm người phải giữ chữ tín.”
“Ồ, sao bỗng nhiên cháu lại đồng ý?” Ông ngoại cố ý dừng lại, “Nhưng giờ đối phương chưa chắc đã đồng ý, thích thì phải tự mình cố gắng đi.”
Anh tản mạn cười khẽ: “Vậy ông ngoại dạy cháu đi?”
********
Bạn bè nghe tin Văn Ngật cuối cùng cũng trở về Bắc Kinh, ngay khi anh vừa xuống máy bay liền lập tức cho xe đến đón anh. Nhưng suốt đêm, anh trông có vẻ lơ đãng, mi mắt cụp xuống, dáng vẻ lười biếng mệt mỏi.
Bạn bè: “Sao thế, đừng nói với tôi là cậu đang điều chỉnh lệch múi giờ, từ Tô Thành đến đây chỉ mất hai tiếng thôi.”
Văn Ngật thấp giọng nói: “Muốn về nhà với vợ thôi.”
Bạn bè kinh ngạc: “Với… với ai cơ?”
Nói xong, Văn Ngật thẳng thớm đứng dậy, không chút lưu luyến rời đi.
Nhưng vài phút sau anh lại quay trở lại.
Bạn bè cười nhạo: “Ra ngoài hút thuốc mà cũng phải kiếm cớ à?”
Văn Ngật nhướng mày: “Xin lỗi, giấy đăng ký kết hôn để quên ở đây rồi.”
Bạn bè: !!! Anh bạn à, cậu thật sự nghiêm túc sao?
Không phải chứ, ai lại kỳ lạ đến mức mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên mình như vậy!
*******
Trước đây Cố Thư Vân luôn sống một cuộc đời theo khuôn mẫu, ổn định suôn sẻ, nhưng năm hai mươi ba tuổi lại tràn ngập sự hỗn loạn.
Cho đến khi có người thẳng thắn táo bạo nói với cô: “Xin cho phép anh bước vào thế giới của em.”
Trái tim rung động bất ngờ như màn pháo hoa đêm đó.
Cảm giác được yêu nồng nàn khiến cô bắt đầu mong đợi về hôn nhân.
Nhưng ngay đêm tân hôn, cô đã có chút hối hận.
Sau đó, khi bạn bè hỏi cô có bất mãn gì với hôn nhân không.
Cố Thư Vân trả lời rất nhỏ. Nhưng âm thanh khi bạn bè lặp lại rất vang,khiến câu trả lời rơi vào tai anh: “Có? Còn không chỉ một lần?”
Lúc này, Văn Ngật sắc mặt thay đổi mấy lần.
Tối đó, anh dùng mọi cách để dò hỏi.
“……”
Cố Thư Vân giật giật chăn mền: “Em chỉ đồng ý dùng ba cái,không thể nhiều hơn nữa..”
Tóm tắt một câu:【Ngọt】【Rất ngọt】【Siêu cấp ngọt】
Ý nghĩa:
Quẻ thứ hai mươi ba: Hôm nay thích hợp để kết hôn.