Lại một lần xem mắt thất bại, không chỉ Dung Hiểu Hiểu đã nhận mệnh, Ngô Truyền Phương đã hoàn toàn tức giận.
Sau khi về đến nhà không nghỉ ngơi, vào phòng tìm vài thứ lại định ra ngoài, trước khi rời đi nhìn con gái đã lảo đảo ngồi trên ghế, nhịn không được lẩm bẩm: “Mới đi mấy bước đã mệt thành như vậy? Con nên làm nhiều việc hơn, bằng không...”
Bằng không nếu thật sự phải về nông thôn, sớm muộn gì cũng phải làm.
Dung Hiểu Hiểu bị lẩm bẩm liên tục gật đầu, bảo trì tai trái vào tai phải ra, đừng nói nhẹ nhàng mấy câu, cho dù chỉ vào mũi mắng cô cũng sẽ chịu được.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là người trong gia đình.
Đổi thành người ngoài thử xem?
"Quên đi." Ngô Truyền Phương nhìn cô như vậy thì đau đầu, cũng lười nói nhiều: "Cơm trưa con tự làm, tôi phải về trễ một chút.”
“!” Dung Hiểu Hiểu nằm trên ghế lập tức có tinh thần: "Làm cái gì cũng được sao?”
Ngô Truyền Phương trợn trắng mắt: "Nếu con dám đánh chủ ý lên thịt lợn trên xà nhà, buổi tối mẹ sẽ hầm con!”
“...... Được rồi.” Dung Hiểu Hiểu nhìn thịt khô trên xà nhà thở dài.
Nói được mấy câu, Ngô Truyền Phương lập tức ra cửa.
Cũng không nói đi làm gì, chờ lúc bà ấy trở về đã là bốn năm giờ chiều, còn cầm một cái túi lớn, vào đại trạch viện còn có người tò mò hỏi.
Ngô Truyền Phương trả lời ngắn gọn: "Bình Tuệ sắp về quê, chuẩn bị cho nó vài thứ.”
"Lúc trước không phải bà đã mua rồi sao? Sao lại đổi nhiều thứ như vậy?" Bà nội Thạch Đầu tò mò, Ngô Bình Tuệ là người xác định xuống nông thôn sớm nhất, lúc trước Truyền Phương đã tìm bọn họ đổi một ít phiếu và vật dụng cần thiết, kết quả hiện tại lại chuẩn bị nhiều như vậy, bà không thể không nói: "Cô thật sự tốt với con gái, những người khác đối với con gái của mình cũng không để ý như vậy.”
Ví dụ như nhà Mã Liên cùng sân.
Cũng có hai cô con gái, đến tuổi đã bị đưa đi đổi tiền sính lễ, còn cả ngày la hét mình yêu thương con cái, ai nghe mà không buồn cười?
Ngô Truyền Phương giật giật khóe miệng nặn ra một nụ cười, không nói gì cõng sọc tre đi về nhà.
Vừa mới vào cửa đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, bà thò đầu ra nhìn, kỳ quái nói: "Sao hôm nay ông lại về sớm vậy?”
Dung Thủy Căn ở trong phòng vừa muốn trả lời, Ngô Truyền Phương đã vỗ nhẹ tay mình một cái: "Xem trí nhớ của tôi kia, ông xin nghỉ đi phòng thanh niên tri thức phải không? Thế nào, có thể sắp xếp hai chị em chúng đi cùng với nhau không?”
Dung Thủy Căn lắc đầu: "Xã Bình Tuệ được sắp xếp đến đã đầy người, muốn chen vào cũng không dễ dàng.”
Ngô Truyền Phương rũ vai ngồi trên ghế, đột nhiên cảm giác cả người vô lực, lẩm bẩm nói: "Vậy nên làm cái gì bây giờ? Tính tình Hiểu Hiểu đi đến nơi không quen biết, chẳng phải sẽ bị bắt nạt chết sao?”
Dung Thủy Căn cũng hỏi: "Bà con bên kia nói như thế nào?”
Ngô Truyền Phương thở dài: "Nếu có người thích hợp, tôi cũng không cần phát sầu như vậy.”
Lần này bà ra ngoài, kỳ thật cũng đã đoán được con gái út rất có thể sẽ về nông thôn.
Cho nên đã đi ra ngoài thay đổi một ít lương thực quốc gia cùng với các phiếu khác, theo đó lại mua một ít vật tư.
Là vì phòng ngừa vạn nhất, cũng tiết kiệm thời gian, nếu quá mức vội vàng sẽ không đổi được đồ.
Trong khi đi đổi đồ, bà đã đi đến bà con.
Thứ nhất là lui việc mai mối.
Mặc kệ người khập khiễng kia rốt cuộc có như thím Trần nói hay không, nhưng bên người có một đống phiền toái cũng không phải là một sự lựa chọn tốt.
Lúc đến cũng không hoàn toàn hết hy vọng, muốn nhờ Thím Trần mai mối tiếp.
Thím Trần cũng nguyện ý hỗ trợ tác hợp, nhưng kết quả lại giới thiệu một đồng chí nam kết hôn lần hai, lớn hơn mười mấy tuổi, trong nhà còn có hai đứa con.
Cho dù bà có sốt ruột đến đâu, cũng không có khả năng để cho con gái của mình đi làm mẹ kế.
Cũng hiểu được, khoảng thời gian này thật sự không tìm được một người tốt để kết hôn.
Giống như Hiểu Hiểu nói vậy.
Thay vì tùy tiện gả cho một người đàn ông không tốt, không bằng về nông thôn xông pha một vòng.
Nhưng về nông thôn…
Ngô Truyền Phương vừa nghĩ đến con gái của mình về nông thôn sẽ chịu khổ, làm mẹ làm sao có thể không đau lòng? Càng nghĩ đến ánh mắt lại càng nghẹn đến đỏ bừng.
“Truyền Phương, bà đừng nóng vội.”
Dung Thủy Căn tiến lại gần, một tay đặt lên vai bà: "Bà còn nhớ thôn Hồng Sơn không?”
"Đó không phải là quê ông sao?" Ngô Truyền Phương lấy tay lau mặt: "Thế nào? Ở bên đó có hồi âm rồi hả?”
"Không." Dung Thủy Căn lắc đầu: "Lúc đi phòng phân phối thanh niên tri thức tôi mới phát hiện công xã Bình Tuện muốn đi cách thôn Hồng Sơn không xa, hai chỗ cũng chỉ ba bốn giờ lái xe.”
Ngô Truyền Phương vừa nghe đã phản ứng lại: "Ý của ông là, để Hiểu Hiểu đến thôn Hồng Sơn?”
"Bây giờ là đại đội Hồng Sơn rồi." Dung Thủy Căn kéo tay vợ, nhớ lại thời gian khó khăn nhất trong quá khứ: "Năm đó náo loạn thiếu lương thực, một nhà chúng tôi già trẻ xa nhà, một đường đi gian nan, mấy vị trưởng bối lần lượt qua đời, lại bởi vì bị tách khỏi người nhà, nếu như không phải có người hảo tâm thu lưu, nếu như không phải cha của bà truyền thụ cho tôi tay nghề, tôi cũng không có tôi bây giờ.”
Nói xong, trong lời nói có chút nghẹn ngào.
Những lời này nhẹ nhàng, cũng chỉ có người trong cuộc như ông mới biết được năm đó có bao nhiêu khó khăn, sau khi lạc mất người nhà, ông có thể sống sót thật sự xem như may mắn.
"Được rồi, đều là chuyện cũ hai mươi mấy năm trước, đừng cứ nghẹn ở trong lòng." Ngô Truyền Phương trấn an.
Dung Thủy Căn nhìn lại vợ, đời này ông có thể gặp được người Ngô gia, tuyệt đối là phúc phận kiếp trước tu luyện.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau nói tiếp." Ngô Truyền Phương đánh vào vai ông, không có tâm tư cùng ông nhìn nhau: "Ông muốn Hiểu Hiểu đi đại đội Hồng Sơn?”
"Hí." Dung Thủy Căn đau đến nhe răng, nhìn vợ lại giơ tay lên, ông vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mấy năm trước gửi thư đến đại đội Hồng Sơn cũng không có tin tức, một lá thư hồi âm cũng không có, nghĩ chắc người nhà tôi hoặc là giống như tôi, đã chuyển đến nơi khác, hoặc là đã không... Nhưng, đại đội Hồng Sơn rốt cuộc vẫn có một ít người thân xa hay người quen biết cũ, Hiểu Hiểu qua đó cũng không sợ không có người che chở.”
Lúc đó khi sơ tán, trong nhà chỉ còn lại ba và anh chị vẫn còn đó.
Chờ ông an cư ở chỗ này, mấy năm nay thỉnh thoảng sẽ gửi thư về đại đội Hồng Sơn, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.
Cũng không có tâm tư trở về xem một chút.
Dù sao hiện tại muốn đi xa một chuyến thật sự quá khó khăn.
Ba và anh chị không có ở đây, nhưng đại đội Hồng Sơn khẳng định có một số người quen biết trước đây và một số người thân ở xa.
Hơn nữa quê hương trong ấn tượng của ông, không thể nói tất cả đều là người tốt, nhưng phần lớn thuần phác hiền lành, hơn nữa quan hệ huyết thân này, so với đi một nơi cuộc sống không quen biết còn tốt hơn.
Ngô Truyền Phương cũng nghĩ đến những chuyện này.
Bà biết con đường kết hôn không thể đi được, nếu bây giờ có thể có một sự lựa chọn tốt, tất nhiên phải nắm bắt cơ hội.
Không do dự nhiều, Ngô Truyền Phương lại vội vàng ra cửa.
Dung Hiểu Hiểu ở sân bên cạnh góp vui trở về, trong nhà lại không có người.
"Hiểu Hiểu, mấy ngày nay mẹ cháu chạy tới chạy lui bận rộn, có phải vì chuyện của cháu không?" Mã Liên ở một bên ỷ vào bối phận mà chỉ trỏ: "Cháu cũng quá bất hiếu, làm sao có thể để cho cha mẹ vì mình mà vất vả như vậy? Nên thu dọn đồ đạc nhanh chóng về nông thôn, đừng để cha mẹ lo lắng.”
Dung Hiểu Hiểu nhếch miệng: "Đúng ạ, thím nói phải.”
Mã Liên rất hài lòng với thái độ của cô: "Giống như hai đứa con gái nhà thím, cháu xem hai đứa hiếu thuận bao nhiêu, từ nhỏ đến lớn có khi nào làm cho thím phát sầu? Cháu ah, cháu vẫn phải học nhiều hơn nữa.”
Dung Hiểu Hiểu cười xua tay: "Cháu lớn tuổi học không vào, sau này các cháu gái của thím có thể học tập cô cô của mình, tranh thủ mở rộng phát triển!”
Mã Liên nhíu mày, rõ ràng là thuận theo lời bà ta nói, nhưng sao lại nghe ra có gì đó không thích hợp?
Dung Hiểu Hiểu đi về phía bà ta, đặc biệt thành khẩn đề nghị: "Thím, nhà thím tốt nhất sinh thêm mấy đứa cháu gái, cháu gái rất tốt nha, nhu thuận hiểu chuyện còn nghe lời, bốn năm tuổi có thể giúp đỡ công việc trong nhà, mười tám mười chín tuổi có thể gả ra ngoài đổi tiền, gả cũng không tính là nước hắt ra ngoài, còn có thể cướp đoạt đồ đạc từ nhà chồng bổ sung cho nhà mẹ đẻ.”
Nói xong, cô bấm ngón tay tính toán: "Nếu thím có hơn mười đứa cháu gái, sau này một nhà già trẻ đều không cần ra ngoài làm việc, toàn bộ do cháu gái dựa vào nhà chồng trợ cấp cũng có thể sống tốt.”
"..." Mã Liên vẻ mặt hoảng hốt.
Còn, còn có thể tính như vậy?
Đầu ngón tay giật giật, nhịn không được tính theo.
Dung Hiểu Hiểu chớp chớp mắt: "Thật hâm mộ thím, sau này dựa vào con gái cháu gái là có thể làm giàu.”
Ngón tay bấm bấm cứng đờ, Mã Liên lập tức phản ứng lại: "Cô cô có ý gì?! Cô nói tôi đã bán con gái?”
Bán là bán thật... Phi, bà ta đâu có bán? Bất quá chỉ là tìm cho các con gái một nhà chồng tốt, thuận tiện thu thêm chút tiền để báo đáp ân dưỡng dục.
"Làm sao có thể nói bán?" Dung Hiểu Hiểu so với bà ta còn kinh ngạc hơn: "Rõ ràng là các cô ấy hiếu thuận! Sau này cháu gái thím không hiếu thuận như cô cô bọn chúng, nhớ giáo dục thật tốt, không nỡ đánh con, thì giày vò mẹ của bọn nhỏ, mẹ chồng dạy con dâu đó không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”
Nói xong, cô lại tò mò hỏi: "Anh Vương Tài gần đây đang xem mắt đúng không? Thím có nên sớm dạy dỗ con dâu tương lai không, để cho cô ấy hiếu thuận thím.”
“Câm miệng lại!” Mã Liên rống giận.
Nếu không phải sợ Ngô Truyền Phương đánh, lúc này bà ta sẽ trực tiếp đánh luôn.
Thật sự là nha đầu thối chết tiệt, lời này nếu truyền ra ngoài, về sau ai dám gả đến nhà bọn họ? Cô gái nào còn dám sinh con cho Mã gia bọn họ?
Sinh con gái sẽ bị coi là hàng hóa để bán đi, người phụ nữ nào dám cam đoan mình nhất định sẽ chỉ sinh con trai? Phàm là người bình thường, ai nỡ để con gái bị nô dịch cả đời như vậy?
Còn giày vò con dâu, cô gái nào nguyện ý vừa gả vào đã bị mẹ chồng tra tấn?
Một khi truyền ra ngoài, con trai Mã gia không ai dám gả.
Mã Liên tức giận muốn chết, mắng một tiếng: "Chuyện nhà tôi cần cô nhiều chuyện sao?”
Dung Hiểu Hiểu cười híp mắt: "Thì ra thím biết đạo lý này.”
Chuyện nhà cô cũng không cần một thím lắm miệng đến nhiều chuyện.
"..." Mã Liên hừ nặng nề một tiếng, không dám chống lại Ngô Truyền Phương, nghĩ thừa dịp Ngô Truyền Phương không ở nhà mà bắt nạt con gái bà.
Kết quả mấy câu nói xuống, ngược lại chính mình bị nghẹn một bụng tức giận: "Hừ! Cô cứ chờ những ngày khó khăn ở nông thôn đi!”
Nhìn bà thím dậm chân rời đi, Dung Hiểu Hiểu thở dài.
Thật đã nghiền, lúc này mới đấu có mấy hiệp, cô thật sự không ngại trực tiếp xắn tay áo lên làm một trận.
Nhưng vở kịch vẫn chưa kết thúc.
Chờ Ngô Truyền Phương trở về nghe được chuyện này, lại một lần nữa đạp lên cửa lớn nhà Mã Liên.
Trên cửa lớn chịu nhiều tàn phá lại có thêm mấy dấu vết, cũng không biết còn có thể kiên trì bao lâu…
Tức giận, Ngô Truyền Phương khí thế hùng hổ trở về nhà, phía sau mông là Dung Hiểu Hiểu mắt đầy khâm phục.
Khi nào có thể sống như mẹ mà không có băn khoăn, cuộc sống đó mới đủ thoải mái.
Trở về phòng bên cạnh, Ngô Truyền Phương xoay người nói với con gái của mình: "Sau này gặp phải loại chuyện này đừng nhẫn nhịn, chỉ cần không thấy máu, cứ lăn lộn cho đến khi đối phương sợ mới thôi.”
Dung Thủy Căn muốn nói lại thôi: “Mẹ đứa nhỏ...”
"Mẹ... Còn có thể làm như vậy sao?" Ngô Bình An choáng váng, sao nhớ rõ trước kia mẹ không giáo dục bọn họ như vậy.
Tuy nói không để cho bọn họ làm bánh bao mềm, nhưng tốt nhất cũng là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ.
Sao hôm nay ngược lại dạy em gái út đừng nhẫn nhịn, còn cho con bé dùng sức giày vò?