Nhưng, chị hai có một câu nói không sai.
Nếu thật sự phải về nông thôn, hai chị em có thể đi một chỗ, khẳng định sẽ tốt hơn là đi một mình.
Ngô Truyền Phương cũng để những lời này vào trong lòng, bà nói: "Chờ một chút, chuyện này trước mắt không vội.”
“Muộn hơn nữa cũng không có cách nào an bài, một địa phương an bài nhân số đầy đủ, lúc đó em gái báo danh cũng chỉ có thể đi nơi khác, làm sao chờ được?”
Ngô Truyền Phương rất chần chờ.
Bây giờ thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Thân là đương sự Dung Hiểu Hiểu gắp một đũa đậu hũ ngâm, yên lặng ăn cơm.
Đi đâu cũng được.
Dù sao với tính tình của cô cho dù xuống nông thôn cũng sẽ không bị bắt nạt.
Đồng thời trầm mặc còn có anh cả Ngô gia.
Trong số bốn anh chị em, Ngô Bình Tổ là người đầu tiên định ra.
Tiếp nhận công việc của mẹ, lại định hôn với đối tượng đã nói chuyện một năm, lập tức giải quyết hai chuyện lớn công việc cùng hôn nhân, có thể nói là người không nên phiền não nhất trong nhà.
Không đúng…
Ngô Bình Tổ vẫn rất sầu.
Tận lực rụt người, cũng không gắp thức ăn lên mặt bàn, yên lặng ăn cháo gạo trong chén, sợ những người khác chú ý tới hắn.
Chẳng may người trong nhà không nỡ để em gái về nông thôn, bắt hắn nhường công việc thì làm sao bây giờ?
Hắn sắp cưới vợ rồi, cũng không thể lúc này về nông thôn.
Hôm nay hiếm khi xào một bát đậu hầm thịt, hắn lại không gắp đũa.
Dung Hiểu Hiểu vui vẻ gắp thêm vài đũa.
Người bên ngoài đang nói chuyện, cô cố gắng ăn, ăn đến mĩ mãn.
"Như vậy, ngày mai mẹ lại đi tìm thím Trần, xem bên bà ấy có thể tìm ra một người tốt hay không." Ngô Truyền Phương an bài: "Lão Dung, tôi nhớ rõ thím của đồ đệ ông chính là người sắp xếp cho thanh niên tri thức? Ông đi hỏi xem người đó có thể sắp xếp hai chị em đi với nhau không.”
Nói xong lại thở dài một tiếng: "Chuẩn bị đi.”
Thật sự không muốn hai đứa con gái đều phải xuống nông thôn, nhưng nếu không có biện pháp, cũng chỉ có thể tận lực để cho hai đứa con ở gần nhau hơn một chút.
Nấu cơm có Dung Hiểu Hiểu hỗ trợ, rửa chén thu thập tất nhiên sẽ không thuộc trách nhiệm của cô.
Cô đi dạo trong đại viện hai vòng rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngủ đến hừng đông.
Lúc Ngô Truyền Phương kéo người từ trên giường lên, Dung Hiểu Hiểu còn có chút mơ mơ màng màng.
“Con nhóc lười này nhanh chóng thu thập, chúng ta còn phải đến chỗ thím Trần.”
Nhìn bộ dạng lười biếng của con gái út, tức giận đến đánh vào lưng cô: "Cho con năm phút, bằng không mẹ tự mình thu thập cho con!”
"......" Dung Hiểu Hiểu trong nháy mắt thanh tỉnh, cầm chậu rửa mặt đi vào trong viện lấy nước.
Cô xem như hiểu được khí lực nguyên thân lớn là di truyền của ai.
Một cái đánh xuống thắt lưng cũng sắp gập lại.
Năm phút sau, Dung Hiểu Hiểu vội vàng thu thập xong, đứng ở trước mặt Ngô Truyền Phương, đang một tay buộc bím tóc.
Ngô Truyền Phương đi tới, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Tay chân vụng về, để mẹ làm.”
Hai ba cái buộc lại bím tóc, sau đó đánh giá một phen, hài lòng nói: "Con gái mẹ thật xinh đẹp, sao còn sợ tìm không thấy một đối tượng tốt?”
Dung Hiểu Hiểu cười đến híp mắt, ai mà không thích được khen ngợi chứ?
Kéo vạt áo, đứng thẳng tắp.
Không sai, không hổ là một cô bé có tinh thần.
Ngô Truyền Phương là một người nôn nóng.
Thấy con gái út dọn dẹp xong, liền xách theo một cái giỏ nhỏ cùng nhau đi ra ngoài.
Lần này không nỡ bỏ tiền ra ngồi xe, hai người đi gần một tiếng đồng hồ mới tới đích, lúc Ngô Truyền Phương gõ cửa, Dung Hiểu Hiểu đã mềm nhũn đến không chịu nổi, đang dựa vào tường thở dốc.
Cô gái nhỏ tràn đầy tinh thần trước khi ra khỏi cửa đã hoàn toàn nghỉ xả hơi rồi.
“Hai người đến vừa vặn!” Thím Trần vui vẻ nói: "Tôi đang định đi tìm các người.”
Ngô Truyền Phương thấy thế, mang theo chờ mong hỏi: "Có phải có tin tức tốt gì không?”
"Cũng là trùng hợp, hôm qua chị dâu tôi đã đưa tin tức, nói là có một đồng chí nam cực kỳ tốt muốn tìm một đồng chí nữ cùng chí hướng." Thím Trần giơ ngón tay cái lên nói: "Điều kiện của đồng chí nam kia thật không tệ, trước đó không phải cô để lại cho tôi một tấm ảnh sao? Tôi trực tiếp mang đến cho chị dâu, buổi tối đối phương đã đến đưa tin, nói là muốn gặp mặt Hiểu Hiểu.”
Dung Hiểu Hiểu há miệng, muốn hỏi kỹ một chút.
Nhưng rốt cuộc không lên tiếng, tuy rằng là đại sự chung thân của cô, nhưng có người còn gấp gáp hơn cô.
"Thím, thím nói tỉ mỉ xem điều kiện đối phương thế nào?" Ngô Truyền Phương cũng không đồng ý chuyện gặp mặt, nghĩ trước tiên hiểu rõ rồi nói sau.
Nào biết, thím Trần lại chỉ nói: "Nếu không để cho bọn họ gặp trước? Muốn biết cái gì đến lúc đó trực tiếp hỏi là được.”
Ngô Truyền Phương nhíu mày.
Gặp mặt nhiều lần như vậy, lần nào mà không phải nói đại khái tình huống trong nhà đối phương một chút?
Cảm thấy không sai mới liếc mắt nhìn nhau một cái, nếu không được ngay cả gặp mặt cũng không cần, bà nghi hoặc hỏi: "Thím, thím như vậy làm cho tôi có chút không yên tâm, không nói tất cả chuyện của đối phương ra, tốt xấu gì cũng nói đối phương làm gì, họ gì chứ?”
"Ôi chao, chúng ta hẹn chiều nay đi gặp mặt, nếu cô lo lắng cũng có thể đi theo xem một chút." Thím Trần trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cô còn sợ tôi bán cô con gái nhỏ của cô đi?”
Ngô Truyền Phương chần chờ một chút.
Ngẫm lại cũng đúng, bà đi theo cũng không sợ con gái chịu thiệt, ai muốn có chủ ý xấu gì, bà cam đoan làm cho đối phương hối hận khi sinh ra!
“Được, vậy...”
“Không phải là bán sao, cô cũng đừng tin lời của bà già xấu xa này.”
Ngô Truyền Phương vừa định đáp ứng, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bà thím: "Bà ta nào dám nói, đối phương chỉ là một người thọt, nói ra hai người còn có thể đồng ý gặp mặt sao?”
Ngô Truyền Phương kinh ngạc hô lên: "Thọt?!”
Dung Hiểu Hiểu nhướng mặt mày, bước về phía trước một bước nhỏ, đi qua góp vui.
"Cái gì mà thọt! Anh ta chỉ bị thương, bác sĩ đã nói sau này nhất định sẽ khỏi hẳn.” Thím Trần vội vàng giải thích: "Sau khi khỏi hẳn tuyệt đối không khác gì người bình thường.”
"Bà nói không có khác nhau thì không có khác nhau sao? Xương cốt đều lộ ra, ai biết sau này còn có thể làm công việc nặng nhọc hay không? Hiện tại vội vàng tìm vợ, không phải là muốn tìm người hầu hạ hắn dưỡng thương sao?" Bà thìm lùn bĩu môi: "Hơn nữa, bên cạnh người ta còn có một cô y tá xinh đẹp chiếu cố, các người cũng đừng bị bà mối lừa gạt, đây không phải là vội vàng làm tiểu tam sao?”
"Không! Người ta trong sạch, đâu giống... Không đúng.
"Thím Trần híp mắt: "Bà là ai vậy? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp bà? Ai cho anh nói nhảm ở đây?”
Bà thìm lùn tròng mắt đảo quanh, bước chân theo bản năng lui về phía sau.
Vừa lùi lại vừa la hét: "Bà quan tâm tôi là ai làm gì? Tôi chỉ không muốn bà già độc ác như bà đẩy người ta vào hố lửa.”
Thím Trần làm sao không rõ, đây rõ ràng chính là có người gây sự!
Vừa định đi lên bắt người, kết quả người ta thấy thế không tốt, xoay người chạy rất nhanh.
Thím Trần đuổi theo vài bước tức giận đến dậm chân, muốn đuổi cũng không đuổi được, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc đuổi theo, còn phải trở về giải thích rõ ràng.
Trở lại bên cửa, bà nắm lấy cổ tay Ngô Truyền Phương: "Truyền Phương à, chúng ta quen nhau nhiều năm, làm sao tôi có thể đẩy con gái của cô vào hố lửa? Đồng chí nam kia bị thương, nhưng thật sự không có gì đáng ngại, tôi gạt cô cũng là nghĩ các cô gặp mặt trước, có được hay không còn phải do các người tự mình làm chủ, đúng không?”
Ngô Truyền Phương trong lòng không vui, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài.
“Người nhà kia điều kiện quả thật không tệ, trong nhà có chút đặc thù cho nên tôi không tiện nói nhiều, Hiểu Hiểu nếu cùng cậu ấy ở chung tốt, về sau nhất định là người hưởng phúc.”
"Ừm, thím có ý tốt." Ngô Truyền Phương có lệ.
“Vậy hôm nay đi gặp?”
Ngô Truyền Phương không lập tức đáp ứng, mà nghiêng đầu nhìn con gái, thấy cô khẽ lắc đầu, liền nói: "Như vậy đi, gặp mặt cũng không vội, chờ chúng tôi trở về thương lượng, chờ trễ một chút sẽ trả lời thím, được không?”
Nháo ra như vậy, thím Trần làm sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục thúc giục.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con các cô rời đi.
Chờ đi ra khỏi ngõ nhỏ, Dung Hiểu Hiểu nhìn cái giỏ trong tay mẹ: "Mẹ, có phải mẹ quên đưa đồ cho bà mối không?”
Vốn mang theo một đường, kết quả hiện tại còn ở trong khuỷu tay.
"Cho cái gì mà cho, không thèm cho bà ta." Ngô Truyền Phương hừ mạnh một tiếng.
Mặc kệ bà mối có ý gì, cho dù khen đồng chí nam kia ra hoa, vậy cũng đúng là đã gạt bọn họ.
Chỉ dựa vào điểm này, mang theo lễ vật cũng không muốn đưa ra ngoài.
Tức giận, Ngô Truyền Phương vẫn nói một câu: "Nhưng, với sự hiểu biết của mẹ với thím Trần, bà ấy cũng không làm ra chuyện lừa người, nếu không vẫn nên gặp mặt?”
Dù sao chỉ gặp mặt, nếu thật sự không được cự tuyệt là được.
Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: "Quên đi, luôn cảm thấy đồng chí nam này là một phiền toái lớn.”
Tại sao đột nhiên xuất hiện một bà thím lùn?
Bà Trần hiển nhiên không biết bà già lùn đó.
Điều đó ít nhất là chứng minh một điều.
Bà thím lùn kia khẳng định không phải người xung quanh, từ xa chạy đến bên này chờ, cũng không đến mức thiện tâm, chờ ở trước cửa nhà bà Trần, chỉ vì vạch trần lời nói dối của bà ta chứ?
Ngẫm lại là biết, bà thìm lùn kia xuất hiện để ngăn cản lần xem mắt này.
Rất có thể là người bên cạnh nhà trai cố ý an bài.
Cho dù đối phương điều kiện rất tốt, quá nhiều phiền toái trong người, cô cũng cảm thấy phiền.
Lúc này, Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía con hẻm bên phải, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó không phải là bà thím lùn vừa chạy trốn sao?
Ngoài bà thím lùn, còn có một nữ đồng chí dáng người cao gầy.
...…
"Hô hô, hô." Bà thím lùn chạy một hồi liên tục thở dốc, thấy phía sau không có ai đi theo mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
“Làm xong rồi?”
Bà ta nhìn người trước mặt, lập tức cười đến mặt đầy nếp nhăn: "Đào nha đầu, đều làm theo lời ngươi nói, đối phương khẳng định sẽ không đi xem mắt.”
Nói xong, nhìn chằm chằm túi áo đối phương chà xát tay: “Cô nhìn xem...”
Đồng chí nữ phía trước lấy ra một đồng tiền: "Cho bà.”
Bà ta tiếp nhận tiền, ý cười trên mặt càng sâu: "Tốt tốt, lần sau còn có loại chuyện tốt này nhớ tìm tôi, tôi làm việc cô cũng biết, đã khuấy rầy cho cô ba bốn lần, khẳng định sẽ không để cho đối phương xem mắt thành công.”
Đồng chí nữ hừ một tiếng: "Làm sao có thể thành công? Muốn gả cũng là chị gái tôi gả qua, ngoại trừ chị gái tôi ra, ai có tư cách này?”
Vừa mới lặng lẽ đi nhìn một chút, đứng không ra đứng, vừa nhìn đã thấy không trầm ổn, cách xa cũng không thấy rõ bộ dạng, nhưng nhìn xa cũng không phải là người đẹp.
Cũng không biết Lâm gia vì sao lại để cho nữ nhân như vậy xem mắt với anh Lâm.
Bà thím lùn liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, Đào nha đầu cô nói đúng.”
Ngoài miệng cổ vũ, trong lòng lại không cho là đúng.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến bà ta, bà ta chỉ hy vọng tên thọt kia xem mắt nhiều lần, như vậy mới có thể lấy tiền phá hư từ Đào nha đầu.