"Em gái thật sự muốn về nông thôn?" Ngô Bình An trên mặt mang theo một tia không nỡ.

Kỳ thật người trong nhà cũng không phải chưa từng chuẩn bị tâm lý cho em gái về nông thôn, nhưng thật sự quyết định xong vẫn cảm thấy có chút khổ sở.

"Tên đã báo lên, không đi cũng phải đi." Ngô Truyền Phương trên mặt mang theo cường ngạnh: "Xe thứ tư tuần sau đi, đồ đạc cần chuẩn bị phải tăng cường thu thập.”

Nói ra địa phương, cùng với tính toán của hai vợ chồng.

Chuyện Hiểu Hiểu được phân phối xuống công xã khẳng định sẽ không thay đổi, đến lúc đó có thể đi đại đội Hồng Sơn là tốt nhất, cho dù phân phối cho các đại đội khác của xã, cách không xa cũng có thể chiếu cố được.

Chờ Ngô Bình Tuệ trở về, Ngô Truyền Phương cũng hỏi cô ấy có muốn đổi qua hay không.

Chỗ đầy người không dễ chen vào, nhưng đi nhờ vả một chút cũng không phải là không thể đổi đến chỗ không đầy người, đến lúc đó hai chị em đi một đại đội, khẳng định là tốt hơn so với tách ra.

"Vậy không được." Ngô Bình Tuệ không thèm nghĩ đã cự tuyệt: “Chuyện đã định ra làm sao có thể thay đổi? Về nông thôn vốn là để cho chúng ta đi xây dựng tổ quốc, làm sao có thể...”

"Được rồi được rồi, dong dài." Ngô Truyền Phương trợn trắng mắt.

Trước khi hỏi kỳ thật đã biết đáp án, đừng nhìn bộ dạng khôn khéo có năng lực của đứa con gái thứ hai, kỳ thật trong bốn đứa con, nó là người ngu xuẩn nhất.

Hết lần này tới lần khác dạy thế nào cũng không nghe, còn vì 'thông minh' của mình mà đắc chí.

Ngô Bình An bĩu môi: "Nói đại nghĩa, nếu Phòng Cao Dương đổi chỗ khác, tôi không tin chị không chạy theo.”

“...... Chị sẽ không làm thế! "Ngô Bình Tuệ cứng miệng.

Ngô Truyền Phương mặc kệ hai chị em đấu võ mồm, chuyện hai cô con gái về nông thôn xác định, bà cũng bắt đầu bận rộn.

Vùng đất đông bắc cũng tốt.

Bên kia sản xuất lương thực nhiều, thanh niên tri thức về nông thôn làm việc kiếm được công điểm, chỉ cần làm tốt không nói ăn no nhưng cũng sẽ không ngày ngày đói bụng.

Nhưng mùa đông ở đó trời lạnh, bông phải chuẩn bị đầy đủ, bằng không cả mùa đông đều không dễ chịu.

Ngô Truyền Phương không trông cậy vào hai cô con gái dựa vào công điểm có thể chuẩn bị đầy đủ lương thực cùng vật chất, bà làm mẹ phải chuẩn bị trước cho chúng nó.

Mấy ngày tiếp theo, nghĩ mọi biện pháp đi đổi lương thực quốc gia cùng vé công nghiệp, chăn bông cũng chuẩn bị cho hai người hai bộ.

Cũng may Ngô Truyền Phương là một tay giỏi tích góp tiền, trước khi chưa nhường lại công việc, tiền lương của hai vợ chồng bọn họ cộng vào cũng được không ít, cho dù phía dưới nuôi bốn đứa nhỏ, hàng năm đều có thể tích góp được không ít tiền.

Có tiền trong tay, không đến mấy ngày trong nhà đã chất đống không ít vật tư, tất cả đều là để cho hai chị em mang về nông thôn.

Nhìn đồ đạc trong nhà chuẩn bị, Dung Hiểu Hiểu trong lòng cũng là càng ngày càng an ổn.

Những thứ này chính là vốn liếng sau này cô có thể sống tốt hay không.

Ngoài sự giúp đỡ của gia đình, có một lý do quan trọng khác, đó là bàn tay vàng xuyên qua.

Một không gian rất nhỏ.

Có lẽ chỉ có một kích thước một mét vuông.

Đặc biệt nhỏ, nhỏ đến mức trong nhà chuẩn bị đồ đạc đều không chứa được, nhìn như không có tác dụng gì.

Nhưng trải qua khoảng thời gian này cân nhắc cùng thí nghiệm, phát hiện không gian nhỏ thì nhỏ, nhưng tác dụng vẫn rất lớn, ít nhất đặc biệt thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Đáy không gian có kích thước một mét vuông là đất.

Chỉ cần gieo hạt giống xuống thì nó có thể trưởng thành trong một ngày.

Không câu nệ hạt giống gì, cũng không câu nệ phương thức trồng trọt, chỉ cần sau khi gieo xuống hai mươi bốn giờ là có thể thu hoạch.

Nếu như cho cô một mảnh đất, nàng có thể trực tiếp làm thương nhân lương thực.

Hết lần này tới lần khác, tuy chỉ có một mét vuông đất đai nhưng chỉ cần có một mét vuông này, tương lai cô sẽ không thiếu ăn, không cần lúc nào cũng dựa vào cứu trợ trong nhà, cũng không cần vất vả kiếm được công việc để đổi lương thực.

Sau khi cô thử nghiệm.

Trồng khoai tây, một ngày có thể thu hoạch ba kg.

Trồng ngô, lúa mạch, một ngày có thể thu hoạch một hoặc hai kg.

Trồng bắp cải, một ngày có thể thu hoạch hai cây …

Những thứ này cung cấp cho cô ăn uống hàng ngày hoàn toàn dư thừa, thậm chí có thể tích góp được không ít, đến lúc đó còn có thể lén trao đổi hàng hóa, nếu như có thể cũng có thể gửi một ít lương thực cho gia đình.

Đừng nhìn gia đình họ sống trong thị trấn, cha mẹ giữ rất nhiều tiền lương.

Nhưng thời đại này, có tiền cũng không nhất định có thể tiêu ra ngoài.

Trong thành phố, mọi người đều ăn uống theo định lượng, muốn mua thêm rất khó, trừ phi dám chạy đến chợ đen trao đổi.

Nhưng trong gia đình công nhân, trừ phi bất đắc dĩ ai dám chạy tới chợ đen?

Một khi bị bắt, nhất định sẽ bị mất việc, thậm chí còn có thể liên lụy đến thành phần trong nhà, ai dám mạo hiểm?

Dung Hiểu Hiểu xuyên qua mấy tháng nay, ngày ngày ngược lại có thể miễn cưỡng ăn no, nhưng mỗi tháng nhiều nhất chỉ có hai lần thịt, tình huống nhà cô coi như là không tệ nhất trong toàn bộ đại tạp viện.

Đều là công nhân, chẳng lẽ còn không thể thỉnh thoảng ăn một bữa thịt?

Chủ yếu là không có mà mua, càng không dám đi đổi.

Về phần một số món ăn hiếm hoi khác, tất cả đều xem vận khí, vận khí tốt thì đi cung tiêu xã có thể mua được, vận khí không tốt cầm tiền cùng vé cũng không có chỗ mua.

Dù sao cũng là mỗi người đều có những khó khăn riêng.

Dung Hiểu Hiểu yêu cầu không cao, chỉ cần có thể ăn no ít làm việc, đi đâu cũng được.

Không cùng một xã với chị hai, đối với cô mà nói ngược lại là chuyện tốt.

Một người dung tục không phát triển, luôn có thể im lặng sống tốt, có một người quen ở bên cạnh, ngược lại bất tiện.

Đương nhiên, cho dù Dung Hiểu Hiểu vui vẻ ở cùng một chỗ, Ngô Bình Tuệ cũng sẽ không vì em gái mà buông tha cho 'tình yêu đích thực' của mình.

Đây chính là điển hình của gặp sắc quên bạn.

Một ngày trước khi xuất phát, Ngô Truyền Phương dự định chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, người một nhà lại tụ tập một chút, chờ sau này đoàn viên cũng không biết là ngày nào.

Ngoại trừ mấy người trong nhà, Ngô Truyền Phương cũng bảo thằng cả thăng ba gọi con dâu tương lai của mình tới, đồng thời cũng nói với Bình Tuệ: "Con cũng gọi Phòng Cao Dương tới, hỏi cha mẹ hắn khi nào có thời gian, hai nhà gặp mặt thương lượng.”

Bà thật sự không hài lòng với Phòng Cao Dương.

Nhưng chịu không nổi con gái thật sự muốn đi theo, hai người đi đến địa phương xa lạ, đến lúc đó không có trưởng bối ngăn cản, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nếu không ngăn được, vậy thì phải có một danh phận, coi như là bảo vệ tâm tư con gái.

Nó cũng là một loại bảo vệ cho con gái mình.

Ngô Bình Tuệ buồn bực: "Gọi cha mẹ hắn tới đây làm cái gì?”

Ngô Truyền Phương tức giận nói: "Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là định ra chuyện của hai người các con, nếu đuổi kịp, trước khi về nông thôn lấy được giấy chứng nhận kết hôn.”

Kết quả, Ngô Bình Tuệ nghe được hai má đỏ bừng, liên tục xua tay: "Mẹ, chúng con không phải loại quan hệ đó! Giữa con và Phòng Cao Dương là tình bạn cách mạng thuần khiết, không phải như mọi người nghĩ.”

Ngô Truyền Phương bật cười: "Đừng nói mấy câu như vậy với mẹ, con cứ nói cho mẹ biết, con thích nó hay không!”

Ngô Bình Tuệ đỏ mặt, ấp úng nói không nên lời.

"Làm sao có thể không thích, tiền riêng đều mua quần áo mua giày cho Phòng Cao Dương, cũng không thấy chị gái mua cho em trai một viên kẹo." Ngô Bình An phá đám.

Ngô Bình Tuệ dậm chân: "Em đừng có nhiều miệng!”

Ngô Bình An đáp trả lại cô ấy: "Đồ đần.”

Ngô Bình Tuệ tức giận giơ tay lên muốn đánh người, Ngô Bình An vừa trốn vừa tiếp tục đâm vào tim cô ấy: "Không thấy người ngốc như chị, đồ đạc cho tiền cũng tiêu, đến cuối cùng chỉ được một thân phận tình bạn cách mạng thuần khiết, thuần khiết như vậy ai vừa nhận quần áo vừa nhận giày? Quả thực không biết xấu hổ.”

"Ngô Bình An! Em đừng đi quá xa." Ngô Bình Tuệ tức giận đến hốc mắt đỏ lên, xoay người trở lại trong phòng, chỉ chốc lát sau trong phòng truyền đến tiếng nghẹn ngào đè nén.

Dung Hiểu Hiểu thò đầu nhìn, nghĩ có nên đi an ủi hay không.

Ngô Bình An cũng gãi gãi đầu, sao lại khiến người ta khóc?

Cuối cùng, ngày tụ tập không có người nhà Cao Dương.

Cũng không biết là Ngô Bình Tuệ không truyền đạt, hay là truyền đạt xong không được nhận lời.

Ngoại trừ người nhà bọn họ ra, còn có thêm hai con dâu sắp cưới tới cửa.

Ngày hôm nay rất náo nhiệt.

Trong nhà khó có được hào phóng một lần, chỉ riêng thịt và rau đã có ba mâm, có thể so sánh với ngày tết rồi.

Trên bàn náo nhiệt, tiếng nói chuyện cũng không ngừng nghỉ, Dung Hiểu Hiểu lúc này thật sự không có tinh lực nghe bọn họ tán gẫu, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên thịt rau.

Cá kho, gà nấm hương và một món thịt xào.

Ăn vào miệng thịt khô nhớ thương nhiều ngày, Dung Hiểu Hiểu cảm nhận được hạnh phúc tồn tại.

Chờ ăn không sai biệt lắm, cô mới phân ra tâm tư để ý những người khác.

Hai vị khách mới đến, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô gặp.

Cô gái gầy gò ngồi bên cạnh Ngô Bình Tổ chính là chị dâu cả tương lai Đoạn Nguyệt.

Hai người nói chuyện hai ba năm, mãi cho đến gần đây mới định ra.

Lại nói tiếp anh cả tuổi lớn nhất, nam đồng chí tuổi này gần như đều đã lập gia đình, sở dĩ thời gian qua lại dài như vậy, cũng không phải là vì hắn không muốn cưới, mà là nhà gái bên kia vẫn không cho gả.

Đây cũng là tin tức Dung Hiểu Hiểu nghe được từ trong miệng những người khác.

Nói là Đoạn Nguyệt cũng là đứa trẻ lớn nhất trong nhà, các em trai em gái nhỏ hơn cô ấy vài tuổi, trong nhà muốn cô ấy chiếu cố các em nhiều hơn vài năm, nên vẫn áp chế không cho cô ấy xuất giá sớm.

Lần này nếu không phải vì chuyện xuống nông thôn, Đoạn gia còn dự định kéo dài thêm vài năm nữa.

Dung Hiểu Hiểu đại khái cũng có thể đoán được tâm tư Đoạn gia.

Hiện tại lập gia đình tốt hơn về làm nông dân nhiều, nông thôn cách xa trời xa đất, nhưng gả cho người, người còn ở trên trấn, thật sự có chuyện gì cũng có thể qua giúp đỡ.

Chưa kể, con rể còn là công nhân tạm thời trong nhà máy, đó là công nhân đứng đắn có thể lấy lương.

Nhìn anh cả vẫn luôn trầm ngâm không nói lời nào, lại thấy chị dâu cả tương lai thỉnh thoảng nhìn sang một bên, nhìn chỗ chất đống đồ cô và chị gái sẽ đưa xuống nông thôn.

Chị dâu tương lai muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có ý kiến gì đó.

Dung Hiểu Hiểu cảm thấy, có hai vợ chồng nhỏ này ở nhà, trong nhà nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Đáng tiếc, cô không thấy được.

"Vợ, ăn thịt ăn thịt." Ngô Bình An gắp mấy đũa rau mùi bỏ vào bát người bên cạnh: "Ăn nhiều một chút, có muốn xới thêm cơm cho em không?”

Nữ đồng chí bên cạnh có vẻ cường tráng hơn Ngô Bình An vội vàng gật đầu: "Muốn, mẹ làm đồ ăn thật thơm, con còn có thể thêm hai chén cơm nữa.”

Dung Hiểu Hiểu nghe vậy cười.

Trên bàn này không chỉ có một người làm nồi cơm như cô.

Chị dâu ba tương lai này còn ăn ngon hơn cả cô.

Nhìn chị dâu ba tương lai ăn cơm, Dung Hiểu Hiểu vốn ăn đã khá đủ rồi cũng muốn thêm một chén nữa.

Ngô Truyền Phương ở một bên nghe con dâu tương lai khen ngợi, ý cười trên mặt có chút cứng đờ.

Đây không hổ là vợ chồng son.

Còn chưa kết hôn, một người trực tiếp gọi 'vợ', một người trực tiếp gọi bà là 'Mẹ'.

Mặc kệ nói như thế nào, bữa cơm này cũng coi như náo nhiệt.

Ăn xong không bao lâu, hai anh em Ngô Bình Tổ đưa đối tượng của mình về nhà.

Tàn cục trên bàn cơm đã thu dọn xong, sau khi nghỉ ngơi một hồi, Ngô Truyền Phương mới nói: "Các con đi thu dọn hành lý, đồ hơi nhiều trên đường không dễ mang theo, nhưng cũng may hai chị em các con cùng nhau lên đường, ở trên xe còn có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play