Một tháng cầm mười ba đồng, hơn nữa tiền lương của anh cả, hai người làm công việc tạm thời, cầm hai mươi sáu đồng phải nuôi mấy người trong nhà, vậy đừng nghĩ tới sống sót nữa.
Dung Thủy Căn hiện tại là công nhân cấp sáu, ông ấy mới hơn năm mươi tuổi, hiện tại đang chuẩn bị khảo hạch cấp bảy.
Cho dù không nỡ để con cái trong nhà xuống nông thôn, cũng không có khả năng nhường công việc của mình, bởi vì ông ấy là bảo đảm lớn nhất trong nhà.
Dù sao, cả nhà trên dưới đều phải dựa vào tiền lương của ông ấy chống đỡ.
Ngô Truyền Phương từ trước đến nay luôn là người có năng lực cãi nhau, trực tiếp bức Mã Liên vào trong phòng không dám nói chuyện nữa.
"Mụ già lắm mồm, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi xé rách miệng bà." Ngô Truyền Phương nói một tiếng, trong lòng tức giận muốn chết.
Những lời khiêu khích kia sao bà có thể không nghe ra?
Chỉ sợ con cái trong nhà nghe xong sẽ để trong lòng.
Mấy ngày nay bà gặp không ít, rất nhiều nhà vì danh ngạch về nông thôn mà náo loạn, cùng con cái cách lòng.
Tức giận trong lòng không giải tỏa được, Ngô Truyền Phương vọt tới cửa nhà Mã Liên đạp một cước vào cửa, lớn tiếng mắng chửi vài câu, người trốn ở bên trong vẫn như cũ không dám lên tiếng.
Ánh mắt Dung Hiểu Hiểu lộ ra sự kính nể.
Sức chiến đấu này rất được!
Cô từ trước đến nay cũng không phải là một người chờ bị bắt nạt, biết phản kháng nhưng cũng không cường hãn như mẹ nguyên thân, đáng để học tập!
"Có phải cảm thấy mẹ cháu đặc biệt lợi hại không?" Một bà thím tiến lại gần.
Ánh mắt Dung Hiểu Hiểu mang theo ánh sáng, liên tục gật đầu.
Mã gia cũng không chỉ có một mình Mã Liên ở đây, đã bị đạp tới cửa, bên trong một người cũng không dám mạo hiểm, chắc chắn là sợ Ngô Truyền Phương còn đang hùng hùng hổ hổ ở cửa.
"Đó là cháu chưa từng nhìn mẹ cháu khi còn trẻ, lúc đó mới gọi là dũng mãnh." Bà Trần nhớ lại quá khứ: "Năm đó mùa màng không tốt, nhà nào cũng phải thắt chặt lưng quần sống qua ngày, kết quả còn bị một số kẻ trộm vặt nhìn chằm chằm, mẹ cháu cầm một con dao phay, thật sự đoạt lại được lương thực bị trộm cắp.”
"Tôi cũng nhớ rõ." Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên tiến lại gần: "May mà có Truyền Phương, lúc đó tôi còn đang cho con bú, nếu không có lương thực, đừng nói người lớn, đứa nhỏ nhất định là không sống được.”
Hai người nhớ lại quá khứ, Dung Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe không ít chuyện trước kia.
Không chỉ là mẹ nguyên thân dũng cảm đấu với trộm, còn có cách thuần phục... Khụ khụ, đàn ông.
"Nhìn đại tạp viện chúng ta một chút, lão già nhà ai không vênh váo hò hét? Đến chỗ Truyền Phương lại nói được Thủy Căn, mọi việc trong nhà có thể quyết định, Thủy Căn ở bên ngoài là công nhân chứng chỉ cấp sáu, cầm mức lương cao nhất của đại tạp viện, về đến nhà không phải vẫn phụ giúp nấu cơm giặt giũ.
Ông già nhà chúng ta thì sao? Về đến nhà ngồi chờ cơm ăn, chưa từng giúp đỡ.”
Một bà thím cười đến nhộn nhạo: “Cái này gọi là gì? Cái này gọi là biết cách dạy chồng, người trẻ tuổi các cháu phải học tập, sau này cuộc sống mới dễ chịu, giống như Truyền Phương, nắm chặt người đàn ông nhà mình trong tay...”
"Bà nội Thạch Đầu, bà nói lung tùng gì ở trước mặt bọn nhỏ vậy." Ngô Truyền Phương ngắt lời bà ấy.
Rồi trợn trắng mắt, đẩy Dung Hiểu Hiểu đi về nhà: "Trở về, nên nấu cơm rồi.”
Bà ngược lại cũng muốn bọn nhỏ giống mình, dũng mãnh một chút, như vậy mới không bị bắt nạt.
Nhưng dũng mãnh thì dũng mãnh, nghe bọn họ ở trước mặt con gái nói chút chuyện trong phòng, khuôn mặt già nua của bà cũng cảm thấy xấu hổ.
Sáu người Ngô gia ở hai gian phòng bên cạnh.
Vào phòng, Dung Hiểu Hiểu đi theo phía sau Ngô Truyền Phương bận rộn chuyện cơm tối.
Nói là cùng nhau bận rộn, nhưng kỳ thật cũng không có bao nhiêu việc của cô.
Chỉ là đưa chén chậu, nhìn chút lửa than.
Theo lời Ngô Truyền Phương, chướng mắt tay chân cô chậm, đợi cô còn không bằng tự mình làm.
Dung Hiểu Hiểu không cho là nhục, ngược lại còn vui vẻ thoải mái.
Thức ăn còn chưa xong, người nhà đã lục tục trở về.
Dung Thủy Căn ở trong viện rửa tay, thay thế vị trí của Dung Hiểu Hiểu, đi theo sau mông vợ.
Ngô Truyền Phương chán ghét: "Đi đi, đừng ở chỗ này chiếm chỗ.”
Dung Thủy Căn cười hắc hắc hai tiếng, cầm đũa bưng chén đi vào trong phòng.
Chờ bọn họ ngồi ở bên bàn sắp ăn cơm, Ngô Bình An mới cầm một cục xương trở về, vẻ mặt sáng lạn cười: "Cha nói con mang về nhà, mẹ, ngày mai hầm canh xương uống.”
'Cha' ở đây tất nhiên không phải Dung Thủy Căn.
Ngô Truyền Phương trừng mắt nhìn hắn một cái: "Còn chưa kết hôn, cha cái gì mà cha?”
Ngô Bình An không thèm để ý: "Chuyện sớm muộn mà.”
Nhìn bộ dạng mẹ muốn pháo kích, hắn vội vàng chuyển đề tài: "Em gái, xem mắt thế nào?”
Ngô Truyền Phương nghe được lập tức nhụt chí: "Còn có thể thế nào? Tất cả đều không được.”
Bây giờ bà ấy thực sự đau đầu.
Nếu như thật sự phải gả, vậy nhất định là gả ra ngoài.
Nhưng cũng không thể biết rõ trong nhà đối phương là một cái hố, còn kiên trì để cho con gái của mình nhảy hố chứ?
Ngô Truyền Phương nghiêng đầu, hỏi: "Lúc trước nói ông hỏi thăm, trong xưởng có thể tìm được người thích hợp không? Mấy đồ đệ của ông không phải còn chưa kết hôn sao?”
"Vậy làm sao được." Dung Thủy Căn lập tức lắc đầu.
Mấy đồ đệ của hắn, tuy chăm chỉ nhưng trong nhà quá nhiều phân tranh, người trong nhà không tệ thì lại không đứng dậy nổi, làm đồ đệ còn chưa tính, làm con rể ông chỗ nào cũng không hài lòng.
Ngô Truyền Phương cau mày, vừa định nói cái gì thì đã bị cắt lời.
"Ba, mẹ." Dung Hiểu Hiểu buông bát đũa xuống, nhìn cha mẹ phía trước, cô nhẹ giọng mở miệng: "Con muốn về nông thôn.”
“Không được!”
Dung Hiểu Hiểu vừa dứt lời đã bị cắt đứt.
Ngô Truyền Phương lắc đầu lại một lần nữa cự tuyệt: "Không được, còn chưa đến mức đó, con thật sự cho rằng về nông thôn là chuyện dễ dàng?”
Dung Hiểu Hiểu cười khổ một tiếng.
Tất nhiên cô biết đó không phải là chuyện dễ dàng.
Kiếp trước đã xem qua không ít văn học thời đại này, ai mà không biết sau khi về nông thôn sẽ là cuộc sống vĩnh viễn không ngừng lao động?
Chỉ nói bây giờ, xung quanh cũng không phải là không có con cái về nông thôn.
Thư gửi về phần lớn đều là oán giận cuộc sống khổ sở, thậm chí còn có người vì quay trở lại thành phố mà trực tiếp gãy chân mình, ngẫm lại đã biết về nông thôn tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Vì vậy, ban đầu cô thật đúng là có nghĩ tới, muốn tìm một đối tượng thích hợp kết hôn, tiếp tục ở lại trấn nhỏ sinh hoạt, ít nhất không cần xuống đất làm nông.
Tuy nhiên…
Người bị bệnh nhan khống như cô quá khó khăn rồi.
Cho dù yêu cầu nhiều lần hạ thấp, đối mặt với một đám nam đồng chí cực phẩm lôi thôi hay con trai cưng của mẹ, cho dù cô có lười làm việc cũng không thể không lùi bước.
Ngẫm lại cứ như vậy mà tùy tiện gả, còn không bằng xuống nông thôn còn hơn.
Chủ yếu nhất chính là, trong lòng cô đã nắm chắc, trải qua khoảng thời gian thí nghiệm lặp đi lặp lại này, cuối cùng cũng hiểu được tác dụng của ngón tay vàng, có lẽ cho dù là xuống nông thôn, cuộc sống của cô cũng sẽ không quá kém.
Hơn nữa, Dung Hiểu Hiểu cũng chán giả bộ rồi.
Không có ký ức nguyên thân, không rõ tính tình của cô ấy, trong khoảng thời gian này vẫn luôn phải giả vờ là một cô con gái ngoan ngoãn, trong thời gian ngắn còn tốt, thời gian dài cũng không ổn.
Ngược lại xuống nông thôn, ở nơi khác một thời gian, chờ sau này gặp mặt người nhà, cho dù tính tình có chút biến hóa, người trong nhà cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái.
Xem như là đủ loại cân nhắc đi.
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy về nông thôn rất khó, nhưng cũng là lựa chọn tốt nhất trước mắt mà nói.
Nhưng mà, Ngô Truyền Phương không nghĩ như vậy: "Chờ ngày mai mẹ lại đi chỗ bà mối hỏi một chút, không tin là chúng ta không tìm được người thích hợp.”
Dung Thủy Căn cũng nhíu mày: "Ba cũng sẽ hỏi trong xưởng.”
Lúc này, Ngô Bình Tuệ ngồi thẳng tắp ở một bên rất không đồng ý nhìn bọn họ: "Ba mẹ, hai người không thể kéo chân em gái, con bé khó có được loại giác ngộ này, muốn vì quốc gia xây dựng và phấn đấu, đây là một loại ý thức trách nhiệm cùng sứ mệnh, sao hai người có thể cản trở con bé chứ?”
“......”
“......”
Trong phòng nhất thời lâm vào yên tĩnh.
Ngô Bình Tuệ nâng cằm lên cao: "Trở thành thanh niên tri thức là một chuyện cực kỳ vinh quang, đối mặt với lời kêu gọi của tổ quốc, chúng ta nên nghĩa bất dung từ!”
Ngô Truyền Phương nghe vậy một lời khó nói hết: "Con câm miệng lại cho mẹ!”
Ngô Bình Tuệ không vui, cô còn muốn nói, Ngô Bình An đối diện "chậc chậc" hai tiếng: "Em rất có giác ngộ, chạy theo sau mông một người đàn ông.”
Ngô Bình Tuệ tức giận đến đỏ mặt: "Anh nói lung tung cái gì!”
Ngô Bình An đã sớm nhìn không nổi: "Không danh không phận chạy cái gì mà chạy? Chạy theo xa như vậy, đến lúc đó chịu khổ chịu tội cũng không ai ra mặt giúp cô đâu.”
Nói dễ nghe như vậy, kỳ thật còn không phải vì một người đàn ông.
Người đàn ông kia, hắn nhìn không vừa mắt chút nào.
Cầm đồ, nhận chỗ tốt, lại một lời hứa hẹn cũng không cho.
Tính ra, hai người bọn họ đều dựa vào đồng chí nữ.
Nhưng hắn mạnh hơn Phòng Cao Dương rất nhiều.
Ít nhất sẽ không lấy đồ của đồng chí nữ.
Anh ta ở lại thành phố nhờ vào nhà bố vợ.
Tuy nói làm ở rể sẽ làm mất hết thể diện, nhưng hắn không cảm thấy có cái gì không tốt, tuy rằng vợ tương lai vừa tráng kiện lại hung hãn, nhưng vợ đứng trước hắn một cái, là có thể làm cho hắn cảm giác được mười phần cảm giác an toàn.
Làm người đàn ông nhỏ đứng đằng sau một nữ đồng chí cũng không phải không được.
Ngược lại việc dựa vào nữ nhân, hắn đặc biệt khinh thường Phòng Cao Dương.
Phòng Cao Dương cầm không ít đồ của chị hai, để chị hai làm không ít việc, lần này thậm chí còn lừa chị hai cùng nhau về nông thôn, kết quả thì sao?
Một cái hứa hẹn cũng không có, chỉ nói một chữ 'người tốt' rồi đuổi đi.
Hết lần này tới lần khác chị hai lại giống như là nhập ma, trong mắt đều là một tên đàn ông cặn bã.
"Chị sẽ không chịu khổ." Ngô Bình Tuệ ưỡn lưng, trong mắt là kỳ vọng về tương lai: "Cho dù đi đến nơi nhân sinh không quen biết, có người quen biết làm bạn, tương lai cũng có thể nâng đỡ lẫn nhau.”
"Sặc." Ngô Bình An làm ra vẻ nôn mửa.
Ngô Bình Tuệ nhe răng trợn mắt, giơ nắm đấm lên hận không thể cho hắn mấy quyền.
"Được rồi được rồi, hai người các con nhanh chóng câm miệng, làm cho mẹ thật sự đau đầu." Ngô Truyền Phương quát lớn một câu, nhìn thoáng qua con gái thứ hai muốn nói cái gì cuối cùng vẫn không nói.
Không phải là không muốn nói, mà là nói đến miệng đắng lưỡi khô cũng vô dụng.
Tựa như Bình An nói, trong nhà nói ngàn câu vạn câu cũng không bằng người đàn ông bên ngoài nói một câu.
Bà không nói, Ngô Bình Tuệ lại có lời nói: "Kỳ thật em gái về nông thôn cũng tốt, kết hôn chính là đại sự cả đời, sao có thể tùy tiện như Ngô Bình An? Nếu như sớm báo danh, để ba đi tìm chút quan hệ, nói không chừng hai chị em chúng ta có thể phân phối đến một chỗ, còn có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Ngô Bình An nghe được trợn trắng mắt.
Hắn đâu có tùy tiện?
Anh đã suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi quyết định được không?
Sau khi đưa ra quyết định, mỗi đêm nằm mơ sẽ cười tỉnh.