Sửu Ngưu không phải là không biết bà đang lo lắng cho mình.

Nhưng hắn cũng muốn bà nội ăn cá.

Lần trước đại đội có người cưới vợ, đã tặng cho bà nội nửa cái đuôi cá không ăn hết, bà nội nếm thử một ngụm còn lại đều nhường cho hắn, nói là ăn thịt cá làm cho bà ấy nhớ tới khi còn bé.

Bà ấy nói lần đầu tiên ăn cá, là do anh trai bà ra sông bắt được.

Cả gia đình vây quanh một bàn, ăn rất ngon.

Sửu Ngưu cũng không phải bởi vì bà nội muốn ăn mới mạo hiểm xuống sông.

Mà vì hắn biết trong nhà không có bao nhiêu lương thực, hắn còn nhỏ không kiếm được công điểm, cũng không biết nên đi đâu tìm thức ăn.

Chỉ có trong sông nhỏ, có rất nhiều cá có thể ăn.

“Sửu Ngưu.”

Ngay khi Sửu Ngưu muốn bước vào cửa nhà, phía sau truyền đến một tiếng gọi, người nọ chạy tới, hỏi: “Chuyện lúc trước thương lượng với cháu thấy thế nào, cháu cũng biết người nhà thím quá nhiều, không phải chú hai Quý của cháu đang xem mắt người ta sao, cũng không thể để cho hắn kết hôn cũng không có chỗ ở chứ?”

Sửu Ngưu căng mặt: "Hắn cũng không phải chú của tôi.”

Mã Xuân Hoa liếm mặt: "Chúng ta đều là hàng xóm nhiều năm như vậy, chẳng phải tốt hơn thân thích bình thường của bà nội cháu năm đó chạy nạn trở về, thím thấy bà ấy đáng thương còn nhét cho bà ấy nửa củ khoai tây, nếu không có nửa củ khoai tây kia, bà nội cháu nói không chừng đã sớm chết, nói sai nói sai rồi, cháu đừng có bộ dáng muốn ăn thịt người như vậy.”

Nhìn Sửu Ngưu trừng mắt nghiến răng, trong lòng bà ta lập tức sợ đến hoảng hốt.

Đừng thấy tên nhóc này tuổi còn nhỏ, nếu thật sự đánh nhau sẽ rất liều mạng, khiến cho bà ta sợ hãi.

Nhưng sợ hơn nữa, vẫn phải tìm tới.

Nhà bọn họ đã sớm nhớ thương phòng của Dung gia.

Năm đó phần lớn người ở thôn Hồng Sơn đều chạy nạn cả nhà, đợi một hai năm trôi qua đã có không ít người chuyển đến thôn Hồng Sơn, Quý gia chính là một trong số đó.

Sở dĩ lựa chọn vị trí này, năm đó cũng nghĩ phòng Dung gia không có người, bọn họ có thể không tốn tiền lấy được mấy gian phòng

Nhưng ai có thể nghĩ đến, bọn họ bên này mới xây xong nhà, bà Dung đã trở về.

Hết lần này tới lần khác đây là tổ trạch của người ta, người đã trở lại bọn họ cũng không thể trực tiếp chiếm đoạt.

Đỏ mắt mấy chục năm, nhìn hai bà cháu Dung gia ở căn nhà bốn năm gian, mà nhà bọn họ nhiều người chen chúc ở trong phòng nhỏ như vậy, càng ngày càng tức thở không thuận.

Thậm chí còn trách bà Dung.

Chỉ cần bà Dung trở về sớm vài ngày, bọn họ đã không xây nhà ở chỗ này.

Còn có thể vào trong thôn tìm xem những nơi khác có nhà trống hay không, cũng giống như La gia, nhận không một căn nhà ba gian.

Nhưng có tức giận hơn nữa, hiện tại cũng phải nặn ra nụ cười nói: “Chú hai cháu tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi nhà các cháu, một tháng cho các cháu hai ba mao tiền thuê nhà, ở trước một thời gian, chờ nhà chúng ta xây được phòng đơn rồi mới dọn ra, cháu xem có được không?”

Đừng nói hai ba mao tiền, cho dù là một hào bà ta cũng không nỡ tiêu.

Nhưng con trai nói không sai, trước tiên chuyển vào rồi nói sau, đến lúc đó cho dù không dọn ra ngoài, chẳng lẽ đối phương còn có thể đuổi bọn họ

Nếu thật sự đuổi đi, vậy trực tiếp nói đã đưa cho hai bà cháu Dung gia mấy năm tiền thuê nhà.

Dù sao cho hay không cho, ngoại trừ bọn họ thì còn ai biết

Đây cũng là lý do tại sao Mã Xuân Hoa lại tìm Sửu Ngưu.

Sửu Ngưu là một đứa nhỏ dễ lừa gạt hơn một chút, đến lúc đó nói đến chỗ bà Dung, chỉ cần cháu trai bà ta kiên trì, làm bà nội còn có thể cự tuyệt

Bà ta đưa tay ra khỏi túi lấy ra một viên kẹo: “Nào, cho cháu ăn.”

Kẹo trong lòng bàn tay đã tan ra một chút, nhìn có chút dính dính có chút bẩn.

Nhưng kẹo là thứ quá hấp dẫn đối với một đứa trẻ.

Sửu Ngưu vươn tay, sau đó trực tiếp đẩy cửa sân ra, không thèm để ý tới bà ta.

"Tên nhóc chết tiệt." Mã Xuân Hoa tức giận, giận dữ quát: "Đồ khắc thân, mày xem ai thèm muốn nhà mày không, nhiều năm như vậy trong nhà mày đã chết bao nhiêu tao ngược lại muốn hai bà cháu mày nhìn xem!

Ầm ầm một tiếng động lớn, Mã Xuân Hoa sợ tới mức còn chưa nói xong đã xoay người bỏ chạy.

Không chạy không được, ghế đã từ bên trong đập ra.

Bà Dung là một người mù, chẳng may đập trúng bà ta, còn có thể trách bà ta có mắt cũng không biết trốn.

Sau khi nhanh chóng chạy về nhà, Mã Xuân Hoa lại nhịn không được có chút hối hận.

Sao lại không nhịn được chứ.

Hiện tại đắc tội bà Dung đến chết, vậy nhà con trai bà ta kết hôn thì làm sao bây giờ.

Sửu Ngưu nhặt ghế về, còn nói: "Bà nội, lần sau trước khi đập bà hãy hỏi cháu một chút, cháu nói cho bà biết phương hướng, bảo đảm cho bà đập trúng.”

 

Bà Dung bật cười: "Con là một tên nhóc nghịch ngợm.”

Sửu Ngưu xách ghế ngồi bên cạnh bà nội, cầm dao chẻ tre thành từng mảnh nhỏ: "Ai bảo bọn họ luôn đánh chủ ý lên nhà chúng ta, cho dù cháu để trống cũng không cho bọn họ ở.”

Bà Dung buông sọt tre đã sắp đan xong, bà quay đầu theo hướng âm thanh, chậm rãi nói: "Sửu Ngưu, cháu phải nhớ kỹ, căn nhà này vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác lấy được.”

Nói xong, trong lời nói mang theo chút thương tâm: "Bằng không, người nhà bà nội sẽ không tìm được nhà.”

Không nói Quý gia có thật sự bỏ tiền thuê phòng hay không, coi như là thật bà cũng sẽ không đem phòng ốc cho thuê ra ngoài.

Bằng không nếu anh em của bà về nhà, chẳng phải là không có chỗ ở

"Bà nội, Sửu Ngưu hiểu được" Sửu Ngưu nặng nề gật đầu.

Hắn chưa từng gặp gia đình bà nội, nhưng cũng từ thời nhỏ đã nghe bà nói về quá khứ của mình.

Bà nó đã từng nói rằng nếu không có gia đình bà che chở, bà không thể sống sót như bây giờ.

Bà nội không sống được, vậy càng không có sự tồn tại của nó, cho nên nó cũng phải biết ơn.

"Ở đây rộng hơn một chút, tầm sáu mươi cm." Dung Hiểu Hiểu khoa tay múa chân ra hiệu: "Nếu thật sự không nắm chắc, cứ dựa theo độ dài này mà làm.”

Lý Tứ nhìn một chút: "Được, tôi nhớ kỹ.”

Nói xong, cầm cuốc bắt đầu bận rộn đào hố.

Cứ như vậy một người ở phía trước chỉ huy một người ở phía sau đào.

Hai người phối hợp rất ăn ý.

Dù sao đã phối hợp không chỉ một hai ngày, làm sao có thể một chút ăn ý cũng không có.

Mấy ngày nay, nhiệm vụ lớn nhất của Dung Hiểu Hiểu chính là chỉ đạo.

Cô cũng không phải là không thể cùng nhau đào theo, nhưng cô nói đến miệng đắng lưỡi khô không phải là vì bớt làm chút việc sao.

Thuật nghiệp có chuyên môn, mỗi người làm tốt việc riêng của mình mới là tốt nhất.

Dung Hiểu Hiểu cũng mặc kệ đây có phải là mình lừa gạt mình hay không, dù sao mấy ngày nay đều cùng Lý Tứ đào hố khắp nơi.

Các hố đào không quá sâu, chủ yếu là để tạo ra một vùng đệm mà cỏ dại và cỏ dại lây lan với nhau.

Trước khi thí nghiệm bắt đầu, cô đã nói với đại đội trưởng, những phương pháp này cũng không thể giải quyết 100% sự sinh trưởng của cỏ dại, nhưng có thể có tác dụng ức chế nhất định.

Đào xong một cái hố, Lý Tứ đứng thẳng lưng, đưa tay lấy mũ trúc làm quạt quạt, hắn nhìn đất đai xung quanh, vẻ mặt mừng rỡ nói: "Nhìn xem, chúng ta cố gắng mấy ngày nay thật đúng là thấy được thành quả.”

Một mình nhìn còn không nhìn ra cái gì.

Nhưng một khi đem hai mảnh đất đặt ở một chỗ, vậy có thể so sánh được rồi.

Lần nhổ cỏ tập thể là vào năm ngày trước, bọn họ đặc biệt vẽ ra một khu vực làm vùng đệm, mảnh đất này so sánh với vùng đất bên cạnh, có thể nhìn ra mấy ngày nay lao động của bọn họ có thành quả.

Cỏ dại sinh trưởng rất nhanh, năm ngày đã sinh ra không ít cỏ dại, lập tức phải sắp xếp nhân thủ tiếp tục nhổ cỏ.

Mà vùng đệm bên này, cũng có cỏ dại, nhưng ít hơn rất nhiều.

Lý Tứ trong lòng tính toán, ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa lực lượng lao động.

Lực lượng lao động có thể phân phối đến ruộng nhổ cỏ đều là một số bà thím, bà cụ già, bọn họ không làm được công việc nặng nhọc, ngày thường ngoại trừ nhổ cỏ ra chính là làm việc tay chân ở bãi thóc phơi nắng.

Đại đội trưởng có một chiến hữu làm lãnh đạo xưởng đồ chơi, mỗi tháng đều phân phối một ít việc thủ công cho đại đội bọn họ.

Làm thủ công không kiếm được nhiều tiền mỗi tháng.

Nhưng dù ít tiền, đối với đại đội mà nói coi như là bổ sung.

Dùng lực lượng lao động còn lại này, có thể làm nhiều công việc thủ công hơn, mỗi năm có thể kiếm được nhiều hơn một chút.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Lý Tứ rất có thiện cảm với thanh niên tri thức Dung: "Chờ buổi tối tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng, nếu đã có hiệu quả, vậy cũng xử lý đất xung quanh một chút.”

Dung Hiểu Hiểu không có ý kiến.

Lúc này, con đường nhỏ trên dốc có vài người vội vàng chạy qua.

Lý Tứ nhìn thấy, hô to: “Các ngươi làm gì vậy?”

Một trong những thanh niên hét lên: “Mẹ La Căn bị gãy chân, chúng ta phải đưa bà ấy đến trạm y tế của thị trấn.”

Lý Tứ cả kinh: "Sao lại không cẩn thận ngã nghiêm trọng như vậy.”

Nhưng không ai trả lời hắn, tất cả đều nhanh chóng chạy về phía trước.

Lý Tứ do dự một chút, nhưng không đi theo, nhiều người đưa mẹ La Căn đến bệnh viện nên hoàn toàn không thành vấn đề, anh ta thở dài nói: "Nếu chân bị hỏng, cũng không biết sau này phải làm sao bây giờ.”

"Trên trấn có trạm y tế, đưa tới trạm y tế kịp thời sẽ không thành vấn đề lớn." Dung Hiểu Hiểu trấn an, hiện tại y tế cũng khá được, chỉ là chi phí y tế chắc không ít, chỉ xem người nhà kia có nỡ tiêu tiền không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play