Hạ Gia Bảo không nghĩ tới cô lại hỏi như vậy, không quá chắc chắn nói: "Tôi nghe đại đội đều gọi bà nội Dung như vậy.”
Cụ thể tên là gì hắn thật sự không biết, hắn tiếp tục nói: "Bà nội Dung gần như không ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có một đứa cháu trai là Sửu Ngưu, tôi và bà ấy lui tới không nhiều lắm, lần trước là tường viện nhà bà nội Dung bị sập, tôi cùng mấy người khác tới cửa giúp đỡ.”
Bà ấy thực sự rất tốt.
Họ đến nhà để giúp đỡ, cũng không nghĩ về bất kỳ lợi ích gì.
Bà ấy lại mò mẫm pha cho mỗi người bọn họ một chén nước đường nâu, trong lòng nóng hổi ngọt ngào đặc biệt ấm áp.
Dung Hiểu Hiểu còn đang suy nghĩ chuyện dòng họ, đột nhiên dư quang nhìn thấy bên cạnh cửa lớn lộ ra một cái đầu nhỏ.
Quay đầu nhìn lại.
Hay lắm, là cái đầu nhỏ của Sửu Ngưu.
Sửu Ngưu cũng nhìn về phía cô, chần chờ một hồi rồi vẫy vẫy tay.
Dung Hiểu Hiểu nhướng mày, đây là tới tìm cô, nhưng một giây sau đã biết mình hiểu lầm, Hạ Gia Bảo cất bước trước: “Sao cháu lại tới đây?”
Ngoại trừ Sửu Ngưu ra, phía sau hắn còn có hai đứa nhỏ lớn hơn chút.
Ba đứa trẻ trông khác nhau, nhưng có một điểm tương tự.
Đó chính là quần áo trên người bọn chúng đều rất rách nát, còn cực kỳ không vừa người.
Trong đó một bé trai áo đã ở trên rốn, đặc biệt siết chặt, vừa nhìn đã nhỏ hơn người rất nhiều số.
"Chú Hạ, năm nay các chú còn muốn củi không?" Sửu Ngưu ngẩng đầu nhỏ hỏi.
Hạ Gia Bảo hơi cong người: "Chú phải đi hỏi một chút, hỏi xong lại tìm cháu.”
Sửu Ngưu khoát tay: "Không cần, ba ngày sau cháu lại tới tìm chú, vẫn giống như năm ngoái, hai hào mười bó, cam đoan bó nào cũng có thể đốt.”
Hạ Gia Bảo cười cười: "Được, ba ngày sau cháu cứ tới đây.”
Sửu Ngưu cùng hai đứa nhỏ khác cúi đầu chào rồi mới xoay người bỏ chạy.
Dung Hiểu Hiểu nhìn bé trai bỏ chạy, cô tò mò hỏi: “Bọn chúng đang bán củi đốt sao.”
"Suỵt" Hạ Gia Bảo nhẹ giọng: "Là vụng trộm bán, tuy rằng là chia ca làm, nhưng tựa như Chu Hồng Bân nói, làm xong việc trở về còn phải tiếp tục làm việc, ít nhiều sẽ có chút chịu không nổi, muốn vụng trộm lười biếng có thể mua chút củi từ trong tay những đứa nhỏ này.”
Nói là vụng trộm, kỳ thật cả đại đội có không ít người biết.
Ít nhất đại đội trưởng nhất định đã biết.
Sở dĩ không ngăn cản cũng bởi vì gia đình của những đứa trẻ kia thật sự quá khó khăn.
“Sửu Ngưu cùng bà nội mù nương tựa lẫn nhau, trong nhà Chiêu Đệ có một mẹ kế, đối với con bé mặc kệ không hỏi han, Hổ Oa Tử là một đứa bé bị bỏ rơi, được một người đàn ông của đại đội có chỉ số thông minh có vấn đề nhận nuôi.”
Dù sao một người lại thảm hơn so với một người, đại đội cũng không phải không trợ cấp cho bọn chúng, nhưng vốn mùa màng cũng không quá tốt, nhà nào nhà nấy đều thiếu lương thực, đại đội có thể trợ cấp được bao nhiêu.
Cho nên bọn chúng tự mình có thể tìm được một chút công việc cũng là chuyện tốt, Hạ Gia Bảo tiếp tục nói: "Hai xu mười bó thật sự không đắt, năm ngoái đổi được một ít từ bọn chúng, quả thật đốt rất tốt.”
Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: "Ngày mốt để bọn chúng tới tìm tôi, cho dù tôi dọn ra ngoài cũng phải chuẩn bị không ít củi.”
"Được." Hạ Gia Bảo đáp ứng, sau đó lại nói về chuyện nhà ở trong nhà Sửu Ngưu: "Nhà Sửu Ngưu rất tốt, gần nhà bọn họ có hai hộ gia đình, thím Trần chắc cô đã từng giao tiếp, cũng là người dễ ở chung, chỉ là một nhà khác có chút khó nói hết.”
Ba gia đình sống thành khu tam giác, mặc dù không phải là cạnh nhau, nhưng đôi khi cũng có thể xảy ra một số cuộc cãi vã.
Một nhà ba gian mười người ở, mỗi người đều không có năng lực, anh trông cậy vào tôi và tôi trông cậy vào anh, tất cả đều lười biếng, mười mấy người cộng lại công điểm trong một năm chỉ cao bằng bốn năm người khác.
Lười biếng còn chưa tính, còn có chút tâm tư lệch lạc.
"Nhà bọn họ người nhiều phòng ít, cũng đánh tâm tư vào nhà bà nội Dung, trong nhà bà nội Dung chỉ có hai người nhưng lại có bốn năm gian phòng, hận không thể đỏ mắt trực tiếp chiếm đoạt." Hạ Gia Bảo nói xong đột nhiên bật cười ra tiếng: "Nhưng đừng nhìn bà nội Dung bị mù, lại hung hăng không ai có thể chống đỡ được, lôi kéo một cây gậy đánh đối phương khóc cha gọi mẹ, cuối cùng cũng không giải quyết được.”
Nếu không có thể làm gì.
Người nhà kia không chiếm lý, chứ đừng nói bà nội Dung người già mắt mù, nếu thật sự đánh người, ai có bản lĩnh đối phó với bà ấy?
Dung Hiểu Hiểu mở miệng hỏi: “Người nhà này không phải cũng họ Dung chứ.”
Nghe có vẻ đặc biệt giống với nhà nam chủ.
Cũng là một đống người nhà đáng lo lắng, người trong nhà cũng nhiều chuyện.
Nếu thật sự là nhà này, vậy cô sẽ quyết đoán từ bỏ nhà Sửu Ngưu, nếu không nhớ lầm, không lâu nữa Bạch Mạn sẽ ở gần nhà nam chủ, tiếp xúc với bọn họ quá gần khẳng định không có chuyện tốt.
Mục đích của cô là, xem kịch thì được, tham dự thì thôi.
"Không phải, là họ Quý." Hạ Gia Bảo nói: “Quý gia cũng không phải ác nhân xấu đến tận xương tủy, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, có đôi khi kiên cường một chút sẽ tốt hơn.”
Dung Hiểu Hiểu yên lòng, rất đồng ý gật đầu: "Nên hung dữ một chút, bằng không sợ là hai bà cháu sẽ bị bắt nạt đến chết.”
"Còn không phải sao." Hạ Gia Bảo tiếp tục nói: “Nghe nói bà nội Dung lúc còn trẻ tính tình rất tốt, nói chuyện với ai cũng nhẹ giọng nói nhỏ, về sau trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, một quả phụ như bà ấy không hung hãn một chút có thể nuôi đứa nhỏ lớn lên?”
Nói đến cũng chua xót, không ai vô duyên vô cớ thay đổi tính tình.
Nhưng muốn sinh tồn, cũng chỉ có thể bức mình hung hãn hơn một chút.
Hạ Gia Bảo cẩn thận suy nghĩ một chút: "Thật ra nếu thật sự muốn nói, nhà bà nội Dung quả thật là lựa chọn rất tốt, tuy rằng có một nhà hàng xóm đáng lo, nhưng rất nhiều chuyện cô căn bản không cần ra mặt bà ấy đã có thể thay cô giải quyết.”
Trong đại đội cũng không phải không có người thích hợp khác.
Nhưng tương đối mà nói nhà bà nội Dung là tốt nhất.
Một bà lão có thể gánh vác được việc, một bé trai còn chưa trưởng thành lại hiểu chuyện, nếu vào ở thì phương diện an toàn sẽ không cần lo lắng.
Đối với thanh niên tri thức tốt, đối với nhà bà nội Dung cũng tốt.
Nếu thanh niên tri thức Dung qua ở, nhất định sẽ cho một ít tiền thuê phòng, vừa vặn có thể phụ cấp một chút cho nhà bà nội Dung.
Dung Hiểu Hiểu không trực tiếp đáp ứng, mà cười nói:"Thanh niên tri thức Hạ biết thật không ít chuyện.”
Hạ Gia Bảo ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Lúc làm việc khó tránh khỏi nghe được mấy chuyện.”
Nói chuyện bát quái cũng không chỉ mấy bà cô bà thím nhiều miệng, có một số ông chú ông cụ càng thích tán gẫu.
Hắn mỗi ngày đi theo một nhóm ông chú làm việc, thật đúng là nghe được không ít tin tức.
Hắn cũng không cảm thấy những người đó lắm chuyện, làm việc thật sự quá nhàm chán, mỗi ngày bát quái cũng có thể giải sầu.
"Sửu Ngưu, cậu nói thanh niên tri thức sẽ mua củi của chúng ta sao?" Cậu bé hơi thấp hít hít dòng nước mũi, trên khuôn mặt nứt nẻ mang theo lo lắng: “Chẳng may bọn họ không cần làm sao bây giờ?”
Sửu Ngưu lại không lo lắng: "Bọn họ sẽ muốn, cho dù thanh niên tri thức cũ không cần, thanh niên tri thức mới tới khẳng định sẽ muốn.”
Đại đội cũng không quá hoan nghênh thanh niên tri thức mới tới, nói là vừa nhìn trang phục cùng vẻ mặt của bọn họ đã biết là người có điều kiện tốt trong thành, căn bản không phải người có thể làm việc.
Nhưng hắn đặc biệt hoan nghênh.
Không thể làm việc, hắn có thể giúp đỡ.
Đối phương cho tiền hắn làm việc, cái này Sửu Ngưu còn nhỏ nên không biết gọi là gì, hắn chỉ biết mình đặc biệt vui vẻ giúp đỡ làm việc, mới sáng sớm đã chạy đến nhà thanh niên tri thức hỏi có muốn củi lửa hay không.
Cô bé bên cạnh đang chờ đợi: "Hy vọng bọn họ có thể cần nhiều hơn một chút, năm ngoái chỉ cần nhặt củi mình đã kiếm được hai mao.”
Sửu Ngưu dặn dò cô bé: "Cậu phải giấu tiền thật kím, không thể để cho mẹ kế cậu biết.”
Chiêu Đệ liên tục gật đầu: "Mình đã giấu rất kín.”
Hổ Oa Tử đặc biệt hâm mộ, tiền năm ngoái kiếm được nó đã sớm tiêu xài.
Còn nhờ bà nội lên trấn mua về cho hắn hai cái bánh bao thịt lớn, hắn cùng ba ba mỗi người một cái, ăn rất ngon.
Nhất là ba hắn, ngửi mùi thơm đến mức ở trong nhà nhảy lên, nói là lớn như vậy chưa từng ăn một cái bánh bao ngon thế này.
Tuy rằng có chút hâm mộ Chiêu Đệ tích góp được tiền, nhưng Hổ Oa Tử cũng không cảm thấy hối hận vì đã mua bánh bao thịt.
Chờ năm nay nhặt củi kiếm được tiền, hắn nhất định sẽ mua cho ba một cái bánh bao thịt lớn
Về phần mình nhịn một chút cũng không phải không được.
"Mình nghe các thím nói, năm nay bất kể là nam thanh niên tri thức hay là nư thanh niên tri thức đều không biết làm việc, có một nam thanh niên tri thức còn trực tiếp khóc lớn dưới ruộng." Sửu Ngưu nói xong tin tức nghe được: "Còn nói bọn họ nhìn không thiếu tiền, khẳng định cam lòng bỏ ra vài hào mua củi.”
“Thật tốt quá ”
Trên mặt Sửu Ngưu cũng khó có được hiện lên ý cười: "Cũng đừng đợi ba ngày, mấy ngày nay chúng ta có thể đi nhặt củi luôn.”
Ba đứa nhóc vùi đầu thương lượng, cũng không biết thương lượng cái gì, chính là lẩm bẩm một trận, sau đó mỗi người vui vẻ về nhà.
Khi Sửu Ngư trở về nhà, nó đi qua dòng sông.
Nhìn một hồi lại nhịn không được nuốt nước miếng, nếu có thể xuống sông thì tốt rồi, bắt mấy con cá về nhà bà nội nhất định đặc biệt thích.
Bất quá, khẳng định cũng sẽ bị bà nội cầm gậy đánh mông.
Cũng giống như lần trước len lén xuống sông, bà nội vừa khóc vừa đuổi theo hắn đánh, mông sưng lên hai ngày mới tiêu tan.