"Hy vọng vậy." Lý Tứ có chút phát sầu: "Vết thương này của mẹ La Căn không biết sẽ phải tĩnh dưỡng bao lâu, mấy con heo bà ấy chăm sóc cũng không thể thiếu người, không được, buổi tối tôi phải cùng đại đội trưởng nói chuyện.”
Dung Hiểu Hiểu nhướng mày.
Lý Tứ hít sâu một hơi, thúc giục: “Thanh niên tri thức Dung, chúng ta tiếp tục đi, cô xem những cái hố này thế nào?”
Dung Hiểu Hiểu đầu tiên là nhìn kỹ một chút, sau đó gật đầu: "Rất tốt, tiểu đội trưởng nắm giữ rất nhanh, không cần khoa tay múa chân đã biết đại khái kích thước.”
Lý Tứ cười cười: "Vậy là được rồi, tôi cứ làm như cái này.”
Dung Hiểu Hiểu đi theo phía sau hắn, hỏi: "Tiểu đội trưởng, ngày mai tôi có thể xin nghỉ hay không, ta nghe nói trên trấn có một phòng sách, tôi muốn đi xem một chút.”
"Được chứ." Lý Tứ không nói hai lời liền đáp ứng.
Hắn từ trước đến nay luôn tôn trọng người đọc sách, nhất là người có bản lĩnh thật sự như thanh niên tri thức Dung, chỉ mấy câu đã giúp đại đội bọn họ thu hoạch nhiều như vậy, chỉ xin nghỉ một ngày, không tính là chuyện lớn.
Cứ như vậy, Dung Hiểu Hiểu lại có thể lười biếng một ngày.
Nhưng đáng tiếc, cho dù là ngày hôm sau nghỉ ngơi cũng phải dậy sớm, bằng không cô không có cách nào đi xe bò đến trấn, muốn ngủ nướng sẽ phải đi bộ đến thị trấn.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn lựa chọn dậy sớm.
"Nếu có một chiếc xe đạp thì tốt rồi." Dung Hiểu Hiểu gian nan từ trên giường đứng lên thì thầm.
Nhịn không được tính toán tiền trong tay mình, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Số tiền cũng không ít, nhưng sau khi mua xong cô lấy gì tiêu.
Huống chi xe đạp còn phải có vé, cô cũng không biết đi đâu lấy.
Thu thập một phen, dưới vẻ mặt hâm mộ của các thanh niên tri thức mà khác ra khỏi đại đội.
Không bao lâu đã đuổi kịp xe bò, một đường lắc lư đến trấn.
Đầu tiên là đến bưu điện gửi cho gia đình một phong thư, sau đó Dung Hiểu Hiểu đúng là đi hiệu sách trong trấn.
Đáng tiếc là, sách nơi này thật sự quá ít, căn bản tìm không thấy loại sách cô muốn.
Ra khỏi hiệu sách lại đi dạo xung quanh, nhìn cột đồng hồ, đúng giờ bước vào tiệm cơm quốc doanh.
“Đừng chen chúc, mau báo thức ăn.”
“Cơm lớn bốn phiếu lương thực, một mao hai.”
“Đây là cá chép kho tàu của ai, mau bưng qua.”
Dung Hiểu Hiểu không nói hai lời, vùi đầu chen vào, nói với nữ nhân viên: "Hai bánh bột mì, một chén thịt kho tàu.”
“Bánh bột mì hai phiếu lương thực, năm hào, thịt kho tàu một đồng tám.”
Dung Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, lần đầu tiên bởi vì tốn một đồng tám mà đau thịt.
Bất quá, dù có đau đớn đến đâu cũng phải ăn một bữa thật ngon
Nộp tiền và phiếu chờ ở xung quanh, hít vào mũi mùi thức ăn trong không khí, thiếu chút nữa thèm đến nỗi cô chảy nước miếng.
Cũng may, tốc độ nấu ăn của các sư phụ đều rất nhanh.
Đợi đại khái mười phút đã được bưng ra, Dung Hiểu Hiểu vội vàng đi lấy.
Một bát thịt kho tàu đầy ắp, cộng thêm hai cái bánh bột mì lớn hơn cả bàn tay người lớn.
Trong nháy mắt này, Dung Hiểu Hiểu cảm thấy tiền này tiêu rất đáng giá.
Đắt hơn một chút, nhưng số lượng cũng nhiều nha.
“Ah…”
Cắn một miếng thịt kho tàu, Dung Hiểu Hiểu càng thêm thỏa mãn.
Trọng lượng nhiều còn đặc biệt thơm, tay nghề của đầu bếp rất được nha.
Vừa ăn, Dung Hiểu Hiểu vừa cảm thấy mình có chút áp lực, chưa từng nếm qua còn chưa tính, hiện tại nếm được mỹ vị như vậy, sau này đến trấn cô khẳng định nhịn không được bước vào cửa nhà hàng quốc doanh.
Một lần hai lần không sao cả, nhiều lần cô không thể chịu đựng được.
Nhưng muốn cô từ bỏ mỹ thực, vậy càng không có khả năng.
Ăn thịt kho tàu gặm bánh bột mì đến no căng bụng, trong chén còn lại nửa chén thịt kho tàu.
Dung Hiểu Hiểu bỏ ra hai hào mua giấy dầu đóng gói, sau đó đi về phía cung tiêu xã.
Đáng tiếc là, lần này vận khí không tốt.
Trong cung tiêu xã không có nhiều người, vừa nhìn đã biết không có gì mới mẻ.
Xem ra là không ăn được bánh phúc linh thơm ngát.
Dung Hiểu Hiểu đi tới trước quầy, hỏi: "Đại tỷ, đường nâu bao nhiêu một cân.”
Nhân viên bán hàng buông công việc trong tay xuống, đứng lên: "Năm mao một cân, cần phiếu.”
Dung Hiểu Hiểu từ trong túi lấy ra tiền cùng phiếu: "Tôi lấy hai cân.”
Nhân viên bán hàng quay đầu lấy đồ.
Dung Hiểu Hiểu trong lúc chờ đợi vừa vặn nhìn thấy một người nhà nông cõng giỏ trúc nhồi nhét đủ thứ đi vào phòng nhỏ bên cạnh, chờ lúc đi ra thì đồ ăn trong giỏ trúc đã không còn.
Cô không khỏi kỳ quái nói: “Cung tiêu xã còn thu mua rau sao.”
Cổ Cúc đặt đường nâu lên tủ: "Đương nhiên.”
Nói xong, đánh giá người trước mặt: “Cô là thanh niên tri thức vừa tới sao, chẳng lẽ cung tiêu xã bên các cô không thu mua đồ ăn.”
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, cô thật đúng là không biết.
Chủ yếu cũng không biết, trong nhà cũng không có chỗ trồng rau, muốn bán cũng không có mà bán, chẳng những không bán còn đặc biệt thiếu rau.
Trên mặt đột nhiên vui vẻ.
Cô vốn tưởng rằng muốn bán vật tư trong không gian, nhất định phải vụng trộm bán cho người trong trấn, nếu không sẽ phải mạo hiểm đi chợ đen.
Nếu có con đường chính thức, cung tiêu xã là một điểm an toàn hơn.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Chị gái, nếu như bên tôi có một ít khoai tây, các người thu giá bao nhiêu?”
"Thu ba hào một cân." Cổ Cúc nhìn thần sắc trên mặt cô: "Bất quá, cô lấy đâu ra khoai tây cung tiêu xã sẽ không thu, bọn họ đều đại biểu cho xã bán rau cùng thực phẩm, cung tiêu xã sẽ không thu đồ của cá nhân.”
Dung Hiểu Hiểu nghe rất nghiêm túc.
Thời đại này còn có rất nhiều điều cô chưa hiểu.
"Nhưng…" Cổ Cúc nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: "Chỗ của cô nếu có lương thực cùng rau quả, tôi có thân thích nhất định sẽ muốn, giá cả cũng cao hơn một chút so với cung tiêu xã.”
Dung Hiểu Hiểu nghe được buồn cười.
Đây sợ là không phải thân thích, rõ ràng là chính mình muốn.
Xem ra dân trong trấn cũng thiếu đồ, định mức cũng chỉ có một chút, không nghĩ cách thì thật sự không đủ ăn.
Trong lòng suy nghĩ rõ ràng, trên mặt lại không biểu lộ ra: "Được nha, chờ tôi được phân lương thực sẽ đưa tới cho thân thích của chị.”
Rốt cuộc có đưa hay không, đó chính là chuyện sau này.
Cổ Cúc cũng biết khẳng định không thể lập tức đàm phán giao dịch, nếu nhanh như vậy cô ấy ngược lại còn bất an: “Được, cô còn muốn cái gì nữa?”
“Muốn kéo vải về làm áo bông và chăn.”
Cổ Cúc do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Nơi này còn có một chút vải tỳ vết, cầm đi làm chăn vừa vặn, giá cả giống nhau không cần phiếu, cô có muốn không?”
"Muốn" Dung Hiểu Hiểu cười đến đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm: "Cám ơn chị gái.”
So với tiền, phiếu rất khó có được, gặp phải loại cơ hội tốt này cô làm sao có thể bỏ qua.
Mua vải và đường nâu, Dung Hiểu Hiểu vui vẻ rời đi.
Cổ Cúc nhìn bóng lưng cô, cũng không biết mình bỏ ra một miếng vải khuyết điểm có đúng hay không.
Miếng vải này còn là để lại cho em dâu cô, hiện giờ bán cho người khác, em dâu khẳng định có ý kiến, nếu sau này có thể mua một ít lương thực từ trong tay người này còn chưa tính, nếu không mua được, thật sự thiệt thòi lớn.
Dung Hiểu Hiểu không biết cô ấy nghĩ cái gì.
Xách đồ đầy ắp trở về, thỏa mãn dục vọng ăn uống cũng trải nghiệm niềm vui mua sắm, hiện tại sắc trời còn sớm như vậy, trở về còn có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Ngồi trên xe trâu đi trở về, lúc la lúc lắc thiếu chút nữa ngủ gục.
Đúng lúc này, trên xe trâu đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
“Ồ, đó không phải là Dung Chính Chí sao? Nữ đồng chí bên cạnh hắn là ai, chẳng lẽ là đối tượng.”
“Không nghe nhà hắn nhắc tới.”
“Làm sao có thể là đối tượng, nhà bọn họ hận không thể xem con trai lớn là trâu già mà sai khiến, giờ làm sao nỡ để hắn cưới vợ.”
Dung Chính Chí
Dung Hiểu Hiểu trong nháy mắt không còn buồn ngủ, tò mò thò đầu đánh giá.
Đây chính là nam chính trong văn.
Làm sao có thể không tò mò.
Kết quả vừa nhìn, Dung Hiểu Hiểu trong nháy mắt vui vẻ.
Đồng chí nữ bên cạnh Dung Chính Chí là ai
Không phải là Bạch Mạn sao.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ ở cửa nông thôn, không nhìn ra bọn họ đang nói chuyện với nhau, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí tràn ngập xung quanh hai người rất rất khác.
Nữ chính xuống tay thật nhanh, lúc này mới bao lâu đã cùng nam chính đi cùng một chỗ.
Xe trâu lướt qua bọn họ, hai người đi trên đường nhỏ rõ ràng không có ý định đi nhờ xe.
Dung Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy thứ tình yêu này rất hại người.
Rõ ràng có xe không ngồi, trời nóng nực lựa chọn cùng người trong lòng đi đường, mồ hôi đã sắp thấm ướt lưng, hết lần này tới lần khác còn cam tâm tình nguyện.
Có lẽ đó là tình yêu.
“Thím Trần, thím ở nhà không?”
Trong sân truyền đến tiếng động, thím Trần mở cửa sân ra, nhìn thấy người tới lập tức cười: "Mau mau, vào uống một ngụm nước mát lạnh cho mát mẻ.”
Dung Hiểu Hiểu đi theo vào cửa, tiếp nhận nước uống một ngụm rồi nói rõ ý đồ tới: "Thím, cháu lại phải đến làm phiền thím.”
"Xem cháu nói kia, nào có phiền toái gì, không phiền toái." Thím Trần cười đến khóe mắt chất lên mấy nếp nhăn, bà còn ước gì thanh niên tri thức Dung đến làm phiền.
Bán mũ tre bán bông, những thanh niên tri thức này cũng không ép giá, từ đó bà còn có thể kiếm được tiền lời.
Nhìn vải vóc trong tay cô, bà chủ động hỏi: "Cháu muốn làm quần áo và chăn đệm sao, cháu tin tưởng thím thì để thím làm, luận việc may vá thím không nói là đệ nhất trong đại đội, nhưng cũng không có mấy người có thể so sánh với thím.”
"Vậy thì cám ơn thím." Dung Hiểu Hiểu móc ra tạ lễ đã chuẩn bị tốt.
Phân ra hai lượng đường nâu.
Đường nâu là thứ tốt để tạo mối quan hệ, không ai không thích.