Lựa Chọn Ăn Dưa Ở Thập Niên 70

Chương 18


3 ngày

trướctiếp

Vì sao Dung Hiểu Hiểu có thể nói chuyện mà không cần làm việc?

Không riêng gì Dương Quyên cảm thấy không công bằng, chưa đầy một ngày, hầu như cả đại đội đều biết thanh niên tri thức mới tới không làm việc vẫn có thể lấy công điểm.

Đây là một điều hiếm hoi.

Ai mà không biết đội trưởng của đội bọn họ nghiêm chính vô tư, là một người đặc biệt nói quy củ.

Mọi người nhìn vào nhà của họ đều biết điều đó.

Bất kể là con dâu hay con cái, ngoại trừ một đứa con trai út đi làm công nhân trong thị trấn, các thành viên khác trong gia đình đều làm việc cùng với các xã viên bình thường.

Hoàn toàn không mưu tư.

Làm sao có thể vô duyên vô cớ để cho một thanh niên tri thức mới tới phá hỏng quy củ?

Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng phần lớn mọi người đều không tin đại đội trưởng lại thiên vị một người ngoài như vậy.

“Nói là thanh niên tri thức nhìn có vẻ khí lực rất lớn đúng không?”

“Khí lực lớn cũng vô dụng, lúc ấy tôi có thể thấy được, cả buổi sáng chỉ đào một cái hố nhỏ, đâu phải là người biết làm việc.”

“Lại nói tiếp cũng rất buồn cười, bà Chu giành chung một tổ với thanh niên tri thức Dung mới tới, kết quả cô ta bị tiểu đội trưởng kéo đi nói chuyện, toàn bộ mảnh đất đều do bà Chu một mình nhổ hết, mệt đến mức thắt lưng bà ta cũng không đứng dậy nổi.”

Các bà mẹ chồng, bà thím thích bát quái đều cười ra tiếng.

Đều là người ở chung mấy chục năm, ai không biết ai?

Bà Chu thường thích lười biếng, không ai muốn chung một tổ với bà ta, dù sao hai người phụ trách một mảnh đất, bà Chu lười biếng, người kia sẽ phải làm nhiều hơn.

Cũng không phải người nhà mình, dựa vào cái gì mà phải thay bà ta làm việc?

Không phải không có ai oán giận, nhưng bà Chu là một người da mặt đặc biệt dày, mặc kệ nói như thế nào mặc kệ mắng như thế nào, luôn ỷ vào mình lớn tuổi mà không phải đau lưng thì là đau chân, làm việc lề mà lề mề, mặc kệ ai cũng không có biện pháp.

Hiện tại tốt rồi, nhìn bà Chu làm trò cười, phàm là người từng chịu thiệt đều cảm thấy cao hứng.

"Nhưng lại nói tiếp, rốt cuộc đại đội trưởng muốn thanh niên tri thức Dung làm gì? Tôi thấy mảnh đất kia của bọn họ đào ra từng cái hố nhỏ, chẳng lẽ là tính toán dẫn nước?”

Lập tức có người phản bác: "Làm sao có thể, dẫn nhiều nước như vậy vào, lương thực trong đất đừng mong sống nữa.”

“Thật là kỳ quái.”

Chẳng những người của đại đội tò mò, nhà thanh niên tri thức bên kia cũng tò mò.

Ngoại trừ Hạ Gia Bảo vui vẻ làm việc ra, bất kể là thanh niên tri thức mới tới hay là thanh niên tri thức cũ đều rất muốn biết Dung Hiểu Hiểu vì sao có thể không làm việc.

Nhất là thanh niên tri thức mới tới, ngoại trừ sáng ngày đầu tiên không chú ý tới ra, mấy ngày sau bọn họ đều phát hiện Dung Hiểu Hiểu mỗi ngày cùng tiểu đội trưởng đi dạo trong một mảnh đất, Dung Hiểu Hiểu gần như không làm bao nhiêu việc, chỉ là luôn miệng nói chuyện, sau đó thỉnh thoảng chỉ vào một nơi nào đó để cho tiểu đội trưởng cào cào đất.

Không giống như họ.

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, cũng sắp không cảm giác được thắt lưng ở chỗ nào rồi.

Đau đến chết lặng, trên mặt mọi người đều chỉ còn lại hoảng sợ về tương lai.

Cứ tiếp tục làm như vậy, còn mạng nữa sao?

Bọn họ cũng từng suy đoán, nghĩ có phải là Dung Hiểu Hiểu có bản lĩnh riêng gì đó hay không, đối phương không chủ động nói bọn họ cũng không tiện trực tiếp hỏi.

Cho nên mấy ngày qua, nhà thanh niên tri thức bên này cũng không có ai tới trước mặt Dung Hiểu Hiểu trực tiếp hỏi.

Nghĩ chờ một chút, nếu Dung Hiểu Hiểu thật sự giúp đại đội làm việc, vậy đại đội khẳng định sẽ có thông báo.

Nhưng những người khác chờ được, Tiêu Cảng chờ không được ah.

Điện tín đã được gửi đến nhà nhiều lần mà không được một câu trả lời.

Ba mẹ thật sự bỏ mặc hắn ở chỗ này mặc kệ, cứ tiếp tục như vậy, không biết ngày nào đó trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.

Hôm nay, Dung Hiểu Hiểu vừa đổi không ít bông từ thím Trần, nghĩ đến một ngày nào đó đi kéo vải làm quần áo và chăn đệm.

Mình khẳng định không làm được.

Đến lúc đó còn phải phiền toái thím Trần.

Khi đi đến cung tiêu cã, có thể mua một ít bánh ngọt giá cả phải chăng để đưa qua.

Mua mũ trúc và bông, thím Trần ít nhiều lấy chút tiền, nhưng giá cả cô cho vẫn rất công bằng, đổi lại đồ đạc cũng đặc biệt tốt, cô còn rất vui vẻ cùng thím Trần tiếp tục giao tiếp.

“Dung Hiểu Hiểu, cứu mạng a !!”

Vừa mới vào nhà thanh niên tri thức, đã thấy một người vọt tới phía cô, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một cỗ tàn ảnh, Dung Hiểu Hiểu theo bản năng giơ chân đạp tới.

Thật nguy hiểm, người nọ dừng ở trước lòng bàn chân của cô, thiếu chút nữa đã trực tiếp đạp vào mặt người kia.

“...... Cô cũng quá tàn nhẫn." Tiêu Cảng nuốt nước miếng, nhịn không được lui về phía sau vài bước.

Nếu như bị Đại Lực Sĩ đá trúng, sợ là hắn sẽ bị hủy dung.

Dung Hiểu Hiểu cười ngượng: "Đây không phải là phản xạ có điều kiện sao.”

Bất quá trong nháy mắt, lại lập tức lý sự: "Còn không phải do anh, tại sao đột nhiên hù dọa người khác?”

Lời này vừa nói, nước mắt Tiêu Cảng rơi xuống: "Cô giúp tôi đi, tôi thật sự không muốn làm việc nữa.”

Nước mũi nước mắt một phen, nhìn đáng thương bao nhiêu.

Nhưng cũng thế thôi.

Lúc mới bắt đầu, ai mà không nhìn ra điều kiện của hắn và Bạch Mạn, Thịnh Tả Nguyên cực tốt, trước không nói ăn mặc, chỉ với bộ dạng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là ở nhà được nuông chiều từ bé.

Mà bây giờ…

Tiêu Cảnh sắp biến thành than cốc.

Vóc người vốn có chút mập mạp, cũng gầy đi một vòng lớn.

Hơn nữa người này rất thú vị.

Lúc làm việc, tiếng khóc của hắn lớn nhất, lúc nghỉ ngơi tiếng kêu rên lớn nhất cũng là của hắn.

Hết lần này tới lần khác lúc làm việc lại không thấy hắn lười biếng, việc nên làm vẫn làm, về phần làm như thế nào thì không nói.

Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: "Tôi cũng không giúp được anh.”

Tiêu Cảng nhăn mặt, khóc càng lớn tiếng.

Dung Hiểu Hiểu cười theo: "Nhưng anh có thể giúp chính mình.

Tiêu Cảng lập tức ngừng khóc: "Ý tứ gì?”

Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, mấy người ngồi trong phòng không khỏi dừng nói chuyện với nhau, lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người thanh niên tri thức Dung, đều rất muốn hiểu rõ ý tứ trong lời này của cô.

"Muốn thoải mái một chút, anh phải thể hiện ra giá trị của mình." Dung Hiểu Hiểu cười: "Vì sao bọn họ lại coi trọng tôi như vậy? Bởi vì tôi đang cung cấp cho họ kiến thức không thể từ chối.”

Tiêu Cảng gãi gãi đầu, vẫn không hiểu.

Cao Liêu ở một bên có chút trầm tư: "Tri thức?”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Nhổ cỏ mệt đúng không? Các người chắc cũng biết loại công việc nhổ cỏ này cách năm ba ngày phải làm một lần, nếu như tôi có thể làm chậm chu kỳ sinh trưởng của cỏ dại, anh nói đại đội có nguyện ý học hay không?”

“Đương nhiên nguyện ý!” Trần Thụ Danh vỗ mạnh bàn tay: "Tôi xem như hiểu rõ vì sao cô không làm việc đại đội còn nguyện ý cho cô công điểm.”

Ngay cả khi họ là người trong thành phố, họ cũng biết sự nguy hiểm của cỏ dại đối với ruộng đồng.

Càng đừng nói bọn họ nhổ nhiều cỏ như vậy, nếu như không phải vô dụng, đại đội cũng sẽ không phái nhiều lao động như vậy nhổ cỏ.

Nếu có thể khống chế sự phát triển của cỏ dại, đại đội có thể đặt một nhóm lao động như vậy vào các công việc khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt Trần Thụ Danh tỏa sáng, có chút kích động nói: "Nói cách khác, nếu như chúng ta có thể cung cấp một ít chuyện có lợi, đại đội cũng có thể cho chúng ta giống như thanh niên tri thức Dung.”

Vệ Đông từ trước đến nay ít nói chủ động hỏi: "Vậy chúng tôi có thể làm gì?”

Dung Hiểu Hiểu nhún nhún vai: "Làm sao tôi biết các người có thể làm cái gì.”

Cô nhiều nhất chỉ có thể đề cập đến một chút, chuyện còn lại không liên quan đến cô.

Hơn nữa, bản thân cô còn rất lo lắng.

Loại chuyện nhổ cỏ này không lâu, cô còn phải tìm một công việc vừa lâu dài vừa nhẹ nhàng.

Về phần cô nói những phương pháp khống chế cỏ dại kia có tác dụng hay không.

Lừa dối thì lừa dối, nhưng cũng không thể lừa gạt lung tung.

Khống chế 100% khẳng định không có khả năng, nhưng hiệu quả ít nhiều vẫn có, tuyệt đối xứng đáng với công điểm của đại đội cho cô.

Dung Hiểu Hiểu vừa chuyển đầu, nói: "Thím Trần đã thu thập được một nhóm bông, mọi người có thể đi qua cầm.”

Trần Thụ Danh liên tục cảm tạ: "May nhờ có cô, bằng không tôi và Cao Liêu cũng không biết làm thế nào để có được nhiều bông như vậy.”

Trong lòng cảm thấy kiên định.

Ngoài chuyện làm việc mệt mỏi, họ đặc biệt lo lắng về mùa đông.

Mùa đông đông bắc thật sự quá lạnh, quần áo bọn họ mang đến cho dù toàn bộ cộng lại cũng không đủ giữ ấm.

Hạ Gia Bảo tính toán ngày: "Bắt đầu từ tuần sau, chúng ta sẽ bắt đầu nhặt củi.”

"Haizz, sao lại phải nhặt củi nữa." Thanh niên tri thức cũ Chu Hồng Bân thở dài: "Đi làm đã mệt không chịu nổi, trở về hận không thể trực tiếp nằm xuống, kết quả còn phải đi nhặt củi.”

"Không nhặt không được, mùa đông phải chuẩn bị đầy đủ củi, bằng không làm sao chịu đựng được?" Hạ Gia Bảo cũng không cảm thấy gì, nhà thanh niên tri thức nhiều người như vậy, phân công đi nhặt cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày: "Thừa dịp hiện tại mọi người đều ở đây, không bằng hôm nay sắp xếp ca làm việc luôn?”

Bạch Mạn cùng Thạch Nghênh Dung đã chuyển đến túp lều bên cạnh, chắc sẽ không chung với bọn họ.

Còn lại, bên này tổng cộng có mười hai người, vừa vặn hai người một tổ.

Thái Thiếu Anh từ trong phòng đi ra, ôn nhu nói: "Không cần tính tôi, sau khi thu hoạch tôi sẽ phải lập gia đình, mùa đông không ở bên này.”

Vệ Đông ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta một hồi, sau đó lại buồn bực không lên tiếng cúi đầu.

Dương Quyên nhìn, hung hăng trừng mắt nhìn Thái Thiếu Anh một cái, ác thanh ác khí nói: "Tôi thấy cô gả cho một người nông thôn, có thể có cuộc sống tốt đẹp gì.”

Đối mặt với những lời ác ý như vậy, Thái Thiếu Anh cũng không đáp lại, mà lại xoay người trở về phòng.

Dung Hiểu Hiểu bàng quan, giữa ba người này sợ là có chút chuyện xưa.

"Được rồi, không tính thanh niên tri thức Thái, mười một người chúng ta..." Hạ Gia Bảo đang nói lại thấy có người giơ tay lên, hắn hỏi: "Thanh niên tri thức Dung có chuyện gì muốn nói?”

“Cũng không cần tính tôi, qua một thời gian nữa tôi tính đi nơi khác ở.”

Lời nói của Dung Hiểu Hiểu làm cho không khí trở nên náo nhiệt.

"Cô muốn rời khỏi đây?"

"Cô sẽ chuyển đến đâu, đã tìm thấy một căn nhà?"

"Nhà thanh niên tri thức bên này cũng không có gì không tốt, tại sao phải chuyển đi?"

Hạ Gia Bảo khẽ nhíu mày, đi tới một bên bãi đất trống: "Thanh niên tri thức Dung, tôi có thể nói riêng với cô hai câu không?”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu, đi về phía bên kia.

Hai người đứng vững, Hạ Gia Bảo nhẹ giọng nói: "Cô dọn ra ngoài chắc là muốn ở trong gia đình địa phương đúng không, có thể hỏi cô muốn chuyển đến nhà nào không?”

Anh ta không cố gắng thỏa mãn sự tò mò, mà là lo lắng.

Đại đội bọn họ ngược lại chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa là tất cả các nơi đều chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một đồng chí nữ trẻ chuyển đến nhà của người lạ, nếu trong gia đình đó cũng có những đồng chí nam bằng tuổi nhau, thì không thể không đề phòng.

Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Rốt cuộc hắn ở đại đội Hồng Sơn lâu hơn một chút, cũng coi như hiểu rõ một ít người của đại đội, có thể giúp thanh niên tri thức Dung tham khảo.

Nếu như tìm hộ gia đình kia không được, còn phải bỏ đi tâm tư muốn dọn ra ngoài của cô, cũng đỡ sau này thật sự xảy ra chuyện.

Dung Hiểu Hiểu không giấu diếm: "Cũng chưa xác định được, đến bây giờ tôi chỉ nhìn thấy một nhà hơi thích hợp, nếu như anh có nơi thích hợp cũng có thể giới thiệu cho tôi.”

Hạ Gia Bảo ghi lại chuyện này, hỏi theo: "Cô thấy nhà nào.”

"Nhà Sửu Ngưu."

Hạ Gia Bảo trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Nhà Sửu Ngưu quả thật không tệ, bà nội Dung tâm địa rất tốt, tuy rằng mắt mù nhưng cũng không cản trở bà ấy thu thập nhà, tôi từng đi qua nhà bà ấy một lần, sửa sang lại đặc biệt sạch sẽ.”

Dung Hiểu Hiểu ngẩn ra: "Bà nội Sửu Ngưu cũng họ Dung?”

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ...

Là bởi vì gả vào Dung gia mới được xưng hô là bà nội Dung, hay vốn đã là họ Dung?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp