"Người ít, người trong nhà lại tốt?" Tam Nha nghiêng đầu, cũng không do dự nhiều đã đưa ra kết quả: "Chị nói nhà Sửu Ngưu sao?”

“Sửu Ngưu?” Dung Hiểu Hiểu nhớ rõ người này.

Ấn tượng đầu tiên thật sự quá khắc sâu, trên mặt sông trôi nổi một cái đầu nhỏ, nếu gặp phải người nhát gan, sợ là buổi tối sẽ gặp ác mộng.

La Vượng đến đón bọn họ gấp đến độ giậm chân.

Lúc ấy quả thật nghe La Vượng nhắc tới, nhà Sửu Ngưu chỉ có một bà nội mù mắt, hai bà chái trải qua cuộc sống thập phần gian nan.

Tam Nha bước ra cửa, chỉ chỉ về phía thím Trần rời đi: "Sửu Ngưu ở ngay bên cạnh nhà em nha, hắn cùng bà nội ở cùng nhau.”

Dung Hiểu Hiểu nhìn qua, một lát sau trước mắt sáng ngời.

Địa thế này thật sự tốt.

Địa thế của đại đội không bằng phẳng, lên xuống, đi tới chính là lên dốc xuống dốc.

Căn nhà của nhà Sửu Ngưu đang ở trên một con dốc.

Mà nhà Tam Nha và một nhà khác ở trên một hình tam giác, nhà Sửu Ngưu nằm ngay ở góc của tam giác, trong khi hai bên là lên dốc, phía dưới là sông.

Nói cách khác, phía sau nhà Sửu Ngưu chẳng những không ai có thể đi qua, còn có thể đứng ở trên cao nhìn xuống hoàn cảnh xung quanh.

Đây thực sự là một nơi bí mật rất tốt.

Dung Hiểu Hiểu trầm tư.

Cô không có khả năng ở nhà thanh niên tri thức mãi được, phải dọn ra ngoài, còn phải tìm nhà khác.

Có hai cách để tìm nhà, một là chi tiền của riêng mình để dựng nhà và hai là sống trong một gia đình địa phương.

Cái thứ nhất thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ về nó.

Mình xây nhà đại đội khẳng định vui vẻ.

Vốn thanh niên tri thức không đủ ở, nếu như cô có thể chia sẻ một chút thì tốt hơn, mà xây nhà ở trong đại đội, về sau thật sự có cơ hội trở về thành, phòng ốc khẳng định không mang đi được, cuối cùng vẫn thuộc sở hữu của đại đội.

Điểm này Dung Hiểu Hiểu không cảm thấy có cái gì.

Nhưng bây giờ cô không nỡ chi tiêu tiền.

Xây dựng một ngôi nhà, ngay cả một phòng ngủ rất bình thường cũng tốn hơn mấy chục đồng.

Thực sự không cần thiết phải chi quá nhiều tiền vào chỗ ở.

Ít nhất hiện tại cô rất luyến tiếc.

Cho nên, Dung Hiểu Hiểu đánh chủ ý vào cách thứ hai.

Tìm một nhà dân ít người và người tốt để sống.

Tiêu chút tiền thuê một gian phòng, có lẽ hàng ngày vẫn có chút bất tiện, nhưng tốt hơn phòng chung ở nhà thanh niên tri thức nhiều.

Phần lớn người đại đội trong nhà đã chật ních, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ trong nhà có phòng trống, chắc cũng nguyện ý cho thuê ra ngoài.

Có phòng trống là một điểm, quan trọng hơn là nhân phẩm không tệ.

Bằng không sau khi vào ở rước một đống phiền toái, cô cũng không vui vẻ.

Dung Hiểu Hiểu gãi gãi trán, phát hiện mình thật sự rất bận rộn.

Phải giải quyết chỗ ở, phải giải quyết công việc, còn phải hỏi thăm tình huống của Dung gia, xem có muốn nhận thân hay không.

Từng việc từng việc lại không thể từ từ.

Đặc biệt là công việc.

Nhổ cỏ đối với người trong đại đội xem như rất thoải mái.

Nhưng đối với cô, nó thực sự không dễ dàng.

Chưa bao giờ làm việc, hơn nữa cô tự nhận mình là một người rất lười biếng, thật sự khó thích ứng.

Ngược lại, cho dù cô có thể tự cung tự cấp cũng không thể thật sự không làm gì cả.

Cho dù đại đội trưởng đồng ý, chẳng may có người đỏ mắt cáo trạng lên trên, vậy khẳng định là sai lầm lớn, tổ quốc đưa cô đến trợ giúp nông gia, cũng không phải tới nơi này hưởng phúc.

Vì vậy, phải làm việc.

Nhưng làm bất cứ điều gì cũng phải lập kế hoạch tốt.

"Bà nội Sửu Ngưu rất tốt, bà ấy còn dạy em làm mũ rơm." Tam Nha ngẩng đầu: "Mấy ngày nữa làm xong em tặng cho chị một cái, chị vừa vặn có thể thay đổi.”

Dung Hiểu Hiểu cười khẽ, nhận tình cảm của cô bé: "Vậy cảm ơn em trước.”

Tam Ngưu ưỡn ngực lên: "Không khách khí.”

Lúc này, thím Trần từ nhà Sửu Ngưu đi ra, phất phất tay với người trong phòng: "Bà chị già đừng tiễn, đợi lát nữa tôi tới tìm chị nói chuyện.”

Chờ nói xong, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, bà ấy tăng nhanh tốc độ tiến lên: "Sao lại chờ ở chỗ này? Thanh niên tri thức Dung nhìn xem bốn cái mũ trúc này thế nào?”

Dung Hiểu Hiểu nhận lấy tinh tế kiểm tra: "Rất không tệ.”

"Phải không? Đừng nhìn bà nội Sửu Ngưu bị mù, nhưng bà ấy không cẩu thả." Rốt cuộc là người lớn tuổi, lại nhịn không được nói nhiều hơn một chút, thím Trần đồng tình nói: “Chỉ là mạng khổ một chút, đời cũng không thông thuận, sớm mất chồng, thật vất vả mới nuôi con trai lớn lên, còn đi làm binh, một tháng có thể nhận được không ít phụ cấp, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt, kết quả...”

Dung Hiểu Hiểu tò mò: "Kết quả làm sao vậy?”

"Ai cũng không biết làm sao, cha Sửu Ngưu đột nhiên không có tin tức." Thím Trần thở dài: "Trong bộ đội đã gửi về một khoản tiền, tin tức gì cũng không có, mọi người đều đoán là chết trận, vợ hắn chờ một năm không có bất kỳ tin tức gì, đã trộm tiền trong nhà chạy về nhà mẹ đẻ, trong nhà hiện tại chỉ còn lại một bà già mù cùng cháu trai tám tuổi, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, cuộc sống trôi qua rất khổ.”

Dung Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc: "Cầm tiền chạy, đại đội mặc kệ sao?”

Cô cho rằng loại chuyện này đại đội sẽ làm chỗ dựa.

"Làm sao có thể mặc kệ? Lúc đó chuyện này đặc biệt náo loạn." Thím Trần cũng có chút kỳ quái: "Nhưng không biết vì sao, đột nhiên không có kết quả.”

Bà phất tay bảo Tam Nha về nhà, lại nhìn trái nhìn phải, mới nhỏ giọng nói: "Tôi đoán là bởi vì Sửu Ngưu, nói không chừng là mẹ Sửu Ngưu lấy chuyện mang theo Sửu Ngưu tái giá đến uy hiếp, Dung gia hiện tại chỉ có một đứa cháu trai như vậy, bà nội Sửu làm sao có thể đồng ý?”

Con ngươi Dung Hiểu Hiểu khẽ nhếch lên: "Dung gia? Sửu Ngưu họ Dung?”

"Đúng vậy." Thím Trần cười cười: "Cùng họ với cô, không chừng trăm năm trước hai người các cô là người một nhà.”

Dung Hiểu Hiểu cười khẽ.

Thật đúng là đừng nói, khi nghe được Sửu Ngưu họ Dung, cô đã nghĩ tới có phải là một nhà hay không.

Nhưng tính tuổi thì không đúng.

Ba từng nói, trước khi ông mất tích, ba và anh chị của mình đều còn sống.

Cũng vẫn ôm hy vọng, nghĩ nếu bọn họ còn sống có phải đã trở lại thôn Hồng Sơn hay không.

Lúc về cô nông thôn đã nói đại khái tình huống của những người này, hy vọng cô có thể tìm một chút.

Chỉ là bác cả cô biết lớn hơn ba và cô hai không ít, chắc sẽ không có một đứa cháu trai mới tám tuổi.

Cô hai đúng tuổi, nhưng họ không đúng.

Về phần có phải là thân thích phương xa hay không thì khác.

Kỳ thật muốn tìm rất dễ dàng, trực tiếp nói tên ba cô với đại đội, có quen biết tất nhiên sẽ đến nhận một cái.

Nhưng điều đó quá thụ động.

Cô thích tìm hiểu tất cả mọi thứ trước khi lên kế hoạch.

Tiếp theo tán gẫu vài câu, Dung Hiểu Hiểu lại hỏi: "Thím có biết nhà ai còn bông không? Cháu muốn chuẩn bị một ít đồ cho mùa đông.”

"Cô muốn bao nhiêu?" Thím Trần hỏi.

"Bên cháu muốn chuẩn bị một cái đệm giường và quần bông." Dung Hiểu Hiểu thành thật nói.

Trong nhà đã chuẩn bị cho cô, nhưng cũng sớm nghe nói đông bắc mùa đông lạnh đến mức nào, cô cảm thấy cần phải chuẩn bị thêm một chút: "Không chỉ cháu, mấy người đi cùng cháu cũng muốn đổi một chút.”

"Nhà tôi có một ít khẳng định không đủ cho các cô dùng, như vậy đi, hôm nay tôi đi hỏi những người khác, ngày mai đến nhà thanh niên tri thức bên kia trả lời tin tức cho cô." Thím Trần trực tiếp ôm đồm hết.

Sau khi ước định xong, Dung Hiểu Hiểu cầm mũ trúc trở về nhà thanh niên tri thức.

Còn chưa đi vào sân, đã nghe thấy mấy người oán giận, nhất là giọng Tiêu Cảng lớn nhất: "Tôi không làm được, tôi thật sự không làm được, buổi chiều còn phải làm thêm mấy tiếng nữa, tôi thật sự sẽ phế.”

Hạ Gia Bảo cười trấn an: "Quen rồi sẽ tốt thôi.”

Tiêu Cảng thống khổ kêu rên, cả người liệt nằm trên ghế vô lực nhúc nhích.

Dung Hiểu Hiểu chia mũ trúc cho từng người: "Tám hào một cái, mọi người nhìn xem thế nào.”

Không ai cảm thấy không tốt, mũ trúc này có thể che được không ít ánh mặt trời, ai mà không thích?

Một đám đứng dậy đi lấy tiền, rốt cuộc không phải người làm việc, đi đường đều có chút cứng ngắc.

Dương Quyên lúc này đang xem trò cười của bọn họ, nghe bọn họ kể khổ nhìn bọn họ mệt đến hai chân run rẩy, biên độ khóe miệng càng ngày càng sâu.

Nhưng, khi cô ta nhìn thấy Dung Hiểu Hiểu lại như không có việc gì, cô ta không khỏi buồn bực nói: "Cô không mệt sao?”

"Mệt mỏi?" Dung Hiểu Hiểu chép chép miệng: "Thân thể không mệt, miệng ngược lại có chút khô.”

Cô quyết định buổi chiều sẽ cầm một ấm nước đi cùng, vừa làm vừa uống cho đỡ khô miệng.

"Làm sao có thể?" Dương Quyên nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của cô thì bất mãn, năm đó cô ta mới tới đại đội Hồng Sơn đã phải chịu không ít đau khổ, đều là thanh niên tri thức đến nông thôn, dựa vào cái gì mà người khác lại thoải mái hơn cô ta?

Cô ta mang theo thần sắc hoài nghi: "Chẳng lẽ cô lười biếng?”

Dung Hiểu Hiểu nhìn cô ta: "Chị là người ghi công điểm?”

Dương Quyên theo bản năng trả lời: "Đương nhiên là không phải.”

Dung Hiểu Hiểu hừ một tiếng: "Vậy chị quan tâm tôi có lười biếng hay không làm gì?”

Nói xong, nhặt cây gậy gỗ to bằng hai ngón tay, hơi dùng sức trực tiếp bẻ gãy, sau đó cũng không quay đầu trở về phòng.

"..." Dương Quyên nhìn, làm sao còn dám nói cái gì.

Đây rõ ràng chính là hù dọa cô ta mà!

Thấy người vào phòng, không dám lớn tiếng chỉ dám nhỏ giọng thì thầm: "Giả vờ cái gì, có thể lười biếng nhất thời, tôi cũng không tin cô ta có thể lười biếng mãi được.”

Tuy nhiên, Dương Quyên đã sai.

Chờ buổi chiều đi làm, cô ta còn cố ý đi đường vòng muốn xem Dung Hiểu Hiểu lười biếng có thể bị bắt hay không, tốt nhất là trực tiếp trừ vài công điểm, xem cô còn có thể giả vờ hay không.

Kết quả vừa đi qua đã thấy tiểu đội trưởng theo dõi kéo cô lại, còn đưa sang một bên nói chuyện.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, chỉ nói chuyện mà không làm việc sao?

Thật sự quá tò mò, nhịn không được nhìn thêm vài lần, hoàn toàn quên mất mình muốn đi làm.

"Cô, cô kia, sao còn không đi làm?" Lúc Dương Quyên ngây người, bên cạnh truyền đến một tiếng la hét, người nọ cầm sổ ghi chép: "Đã đến giờ làm việc còn chưa qua, trừ điểm!”

??” Dương Quyên nhất thời trợn tròn mắt.

Cô ta, cô ta... Sao người bị khấu trừ công điểm lại trở thành cô ta?

Cái này không công bằng, dựa vào cái gì mà Dung Hiểu Hiểu có thể chỉ nói chuyện lại không làm việc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play