15

"Lão đạo sĩ, bây giờ ta ra tay luôn được không?"

"...Sao vội thế?"

"Lỡ ở lâu với nhau, ta không ra tay được thì sao bây giờ?"

“…….. Ngươi không cần tấm da mỹ nhân nữa à?”

"......Bị nấu chín rồi."

“Hắn sẽ vì ngươi mà sửa xong sớm thôi.”

16

Tô Chính Thanh thật sự đã sửa được tấm da, hắn điểm nhẹ trên đầu lâu của ta, rồi niệm câu thuật chú gì đó.

Ta lại xinh đẹp trở lại.

Tô Chính Thanh đưa cho ta một lá bùa.

“Đây là bùa ẩn thân”

Hiểu hiểu, ý hắn là lần sau đánh không lại thì phải chạy.

Không phải lúc nào hắn cũng có thể kịp thời chạy tới.

17

“Vụ thứ hai là vụ án sủng thiếp diệt thê. Vị thiếp thất nhà đó là một con hồ ly tinh.”

"...Ý là muốn cho Tô Chính Thanh hiểu không nên sa vào tình yêu hả?"

"Gần như vậy."

“Nhưng sủng thiếp diệt thê, chẳng phải trách nhiệm lớn nhất là thuộc về người đàn ông sao? Nếu bản thân người chồng có ý chí kiên định, sẽ không bao giờ bị mê hoặc, đúng không?”

"...Trừ yêu đặt lên hàng đầu."

"..."

18

Tô Chính Thanh lạnh lùng nhìn thiếu nữ “Bạch Cốt Tinh” trước mặt.

Giọng nói mềm mại của nàng ta vang lên: "Tiểu đạo sĩ.

Tô Chính Thanh mở túi vải ra, tay hơi dừng một chút, sau đó đánh một chiêu qua:

"Hiện nguyên hình!"

"Bạch Cốt Tinh" thấy vậy thì phỉ nhổ: "Đúng là không hiểu phong tình!"

Song nàng ta vẫn liếc mắt đưa tình: “Con nhỏ bạch cốt tinh kia ngây thơ lắm, hay là để ta đến chơi với ngươi nha tiểu đạo sĩ~”

Ánh mắt Tô Chính Thanh càng lạnh hơn, giờ kiếm, chém về phía nàng ta.

Hồ Ly Tinh bị đánh lập tức biến về nguyên hình, dậm chân:

"Đám đạo sĩ các ngươi toàn bày đặt ra vẻ nghiêm túc. Ban nãy ngươi cũng bị ta mê hoặc một lát không phải sao?"

"Thẹn quá hóa giận?!"

"Ngươi đánh ta làm gì! Ta còn chưa ngại chuyện gã đàn ông kia không được đây!?"

Đôi mắt đen tuyền của Tô Chính Thanh lướt qua khuôn mặt nàng ta:

"Ngươi ăn tinh huyết của hắn."

Hồ ly tinh chửi ầm lên: “Do hắn ta chịu không nổi, sức khỏe hắn yếu, đâu phải lỗi của ta?”

"Ngươi tình ta nguyện, ta làm gì sai hả?"

"Hừ, ta chỉ là không chịu gả cho hắn, hắn lại nhất quyết đòi hòa ly với thê tử."

"Ta thèm quái gì cái chính thất của hắn!"

"Chỉ có hắn được tìm hoan mui vui, còn ta thì không à?"

"Bớt chụp mấy cái đạo đức của các ngươi lên đầu ta đi!"

Nàng ta hùng hổ: “Biết vậy ta cặp kè với chính thê hắn cho rồi, vừa đẹp người vừa đẹp nết, vậy mà hắn lại chẳng biết trân trọng.”

19

Hồ ly tinh cuối cùng cũng bị Tô Chính Thanh bắt vào túi trấn yêu.

Lúc ta đến chỉ kịp thấy cái túi kia đung đưa không ngừng.

"Bắt được rồi?"

"Ừm."

Tô Chính Thanh điểm một cái, túi vải lập tức bất động.

Ta bên này đã kịp thời ngăn thê tử kia tự s á t, lải nhải nào là tái giá không có gì là mất mặt hết, không gả cũng không sao, thấy rõ bộ mặt thật của đàn ông cũng rất tốt, nhân lúc còn trẻ rời đi sớm, đừng vì một kẻ không đáng mà từ bỏ sinh mệnh của mình, cho dù ngươi có ch ết, hắn cũng sẽ chẳng mảy may thương xót, ra ngoài giải sầu cũng tốt….

"Thê tử của hắn buồn bực, suýt nữa thì nhảy xuống hồ tự s á t đấy.”

"Ồ…"

Không biết tên trăng hoa kia lẩn đi đâu rồi.

“Thân thể thương tổn, không sống được bao lâu.”

Ta không biết liệu Tô Chính Thanh có ngẫm được gì từ vụ này.

Còn ta học được một bài học:

“Sĩ chi đam hề!

Do khả thuế dã.

Nữ chi đam hề!

Bất khả thuế dã.”

(Trai mà mê gái đảo điên,

Cũng còn giải thoát cho yên mọi bề.

Gái theo trai lòng mê đắm đuối,

Không thể nào còn lối thoát đâu.

Khổng Tử) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play