20
"Lão đạo sĩ, nhiệm vụ còn lại là gì vậy?"
"Ngươi vẫn luôn nghiêm túc hoàn thành các vụ án chứ?"
“Không thì sao, ta không muốn thêm phiền cho hắn.”
"...Bây giờ Chính Thanh đối xử với ngươi thế nào?"
"Thái độ của nó ra sao?"
"Có đối xử tốt với ngươi không?"
"Hắn tốt lắm. Ta ra tay được chưa?"
"Không cần vội."
"..."
"À đúng rồi, đến lúc đó ta ra tay xong, ta chạy trốn kiểu gì? Lỡ ta bị gi ết ngược thì sao?”
“Nó sẽ không làm vậy.”
"Vậy sau này hắn tới báo thù thì thế sao?"
"Nó cũng sẽ không báo thù"
"Vậy ông để ý hắn cho kĩ vào."
21
Mưa phùn rả rích, Tô Chính Thanh cầm ô, đột nhiên đưa tay lau nhẹ qua mắt ta.
Ta khẽ run mắt, ngẩng đầu hỏi hắn:
"Làm sao vậy?"
Hắn mỉm cười: “Ngươi nhìn xung quanh đi.”
Bách quỷ dạ hành?
Tô Chính Thanh hiếm khi hoạt bát hơn bình thường, có bộ dáng của một thiếu niên mười sáu xuân xanh:
"Đây là lần đầu tiên ta thấy đó."
"Đi dạo một lát nhé?"
Ta cúi đầu, vũng nước trên mặt đất phản chiếu nụ cười không chút đề phòng của hắn.
Ta có cảm giác đã đến thời cơ mà lão đạo sĩ nói.
Bài thứ ba là bài học do chính ta dạy cho Tô Chính Thanh.
22
"Ta nghĩ Tô Chính Thanh sẽ đau đớn hơn nếu ta đâm hắn bằng chiếc kẹp tóc mà hắn tặng ta."
“…Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà.”
"Ông nói vậy là sai rồi. Không phải mấy thoại bản ngoài kia đều như vậy sao, khi hắn đã rơi vào tình yêu thì đâm ngay cho hắn một nhát.”
“…Thoại bản ở dị thế đều viết như vậy sao?”
"Gần giống. Dù sao tình yêu có ngày đâm chồi thì cũng sẽ có ngày héo tàn mà thôi, vậy thì thà tỉnh mộng ngay từ đâu. Với cả, bộ da mỹ nhân này của ta có thể dùng được mấy năm?"
"Khoảng ba, bốn năm."
"Đến lúc rồi, ta phải đến đạo quán đây, lỡ gặp phải Tô Chính Thanh thì làm sao bây giờ?"
"Không sao cả."
"Hay thôi đổi ngày khác đi, hôm nay là sinh thần của hắn. Ta không mong sau này cứ đến dịp sinh thần hắn lại nhớ về những hồi ức không vui này đâu.”
"Thế cũng được."
23
Tô Chính Thanh luôn mặc bộ đạo bào trắng muốt.
Không bao giờ dơ, cũng không bao giờ đổi.
Ta tặng cho hắn một bộ khác, màu đen.
Mưa đã ngừng, hắn thu dù trong tay lại.
Thật ra mưa sẽ chẳng rơi trúng hắn, nhưng vẫn bung dù là vì ta.
"Tô Chính Thanh, chúc ngươi sức khỏe dồi dào, trường thọ như tiên."
Ta vốn định chúc hắn vạn sự như ý, nhưng tên ta lại là “Bạch Như Ý”, nói ra cứ thấy không đúng lắm.
Cơn gió nhẹ nhàng phất qua, đôi mắt hắn lặng lẽ lại trong trẻo, khóe miệng khẽ cong lên.