10
Không có năm nào là không có tai họa, cũng chẳng có nơi nào không chìm trong bể khổ.
Nạn đói năm đó vô cùng thảm khốc, con người ta thi nhau cắn nuốt đồng loại.
Tô Chính Thanh nhìn đống xương trắng trên mặt đất, sau đó đột nhiên lại liếc nhìn ta.
"Chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
Ta cau mày: “Không phải hôm trước mới có chính sách phân phát lương thực xuống sao?”
Tô Chính Thanh lắc đầu: “Vận chuyển không tới, mà người bên trên cũng chẳng thể với tới đây được.”
Ta hiểu, lương thực đến tầng nào bị lột ở tầng đó, đến khi tới được với người dân thì đã chẳng còn lại gì.
"Tô Chính Thanh, ta có thể đánh thức được đống xương này."
“Hay là ta xây nhà kho, còn ngươi vận chuyển ngũ cốc nhé?”
Tô Chính Thanh cụp mắt, sau đó chợt mỉm cười:
"Được."
11
"Phổ cáo vạn linh, thổ địa chi linh, tả xã hữu kê…”
"Lão đạo sĩ, ông đọc lại lần nữa đi"
"......Phổ cáo vạn linh, thổ địa chi linh, tả xã hữu kê, không được vọng kinh; Âm dương rõ ràng, hồn hề trở về."
"Phổ cáo vạn linh, thổ địa chi linh, tả xã hữu kê, không được vọng kinh; Âm dương rõ ràng, hồn hề trở về."
Một đám xương trắng ngóc đầu nghe ta sai bảo.
"Lão đạo sĩ, chắc ta không phải bị đánh thức như thế này đâu đúng không?”
“Ngươi là người dị giới, vốn là khách không mời mà tới.”
"...Đây coi như là vụ án thứ hai đúng không? Đợi Tô Chính Thanh hoàn thành vụ án tiếp theo, ta động thủ nhé?"
"Đây vẫn đang là vụ đầu tiên."
12
Tô Chính Thanh để lại cho ta rất nhiều Tích Cốc đan, trước khi còn dặn dò ta:
“Đừng có cho ai đấy”
Dẫu vậy ta vẫn mủi lòng, đưa một viên cho đứa bé sắp ch ế t đói bên vệ đường.
Ai biết lại bị một nhóm người lao tới trói gô lại.
Ta bị ném vào một cái vạc lớn, nước sôi sùng sục khiến da thịt ta bỏng rát, ta không thấy đau, chỉ thấy buồn.
"Lão đạo sĩ, ta giúp người nhưng lại bị người lấy oán trả ơn. Thiên hạ như vậy, thật sự đáng để chúng ta cứu giúp sao? "
Lão đạo sĩ im lặng một lát: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ.”*
*Câu nói của Mạnh Tử, ý chỉ khi bất đắc chí thì phải giữ mình trong sạch và tu dưỡng phẩm hạnh đạo đức, khi đắc chí thì phải đem lại sự giúp đỡ và lợi ích cho tất cả mọi người trong thiên hạ.
Chẳng mấy chốc ta đã không thể thở được nữa, nước mắt cứ thể lộp bộp rơi xuống:
"Ta biết."
"Nhưng đứa bé đó thật sự sắp ch ết đói."
"Ta làm sai sao?"
"Ta sắp bị nấu chín rồi."
Ta nắm chặt chiếc chuông trong tay, vừa ra sức lắc nó vừa nức nở:
"Tô Chính Thanh, khi nào ngươi mới trở về!"
13
"Đắc tội."
Ta ngơ ngác bị bế lên, trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy xương hàm thanh lãnh của Tô Chính Thanh.
"Huhu…Tô Chính Thanh."
"Ta cho nó có ba viên, giúp cả ba mẹ nó nữa."
"Tô Chính Thanh, ta hết đẹp rồi."
Ngửi mùi thịt của mình, thật ghê tởm.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình chỉ còn mỗi bộ xương trắng, đang được Tô Chính Thanh cẩn thận ôm trong lòng.
Ta không khỏi nghẹn ngào, ôm lấy cổ hắn:
“Ta vẫn luôn cố gắng xây nhà kho, chỉ là nhìn thấy đứa bé đang gặm vỏ cây.”
Ta không biết liệu Tô Chính Thanh có ngộ ra điều gì từ vụ này không.
Nhưng bản thân ta thì khác: Đèn nhà ai, nhà nấy rạng.
Nếu bạn trao cho thế giới một lòng nhiệt thành như lửa, người ta không chỉ không cảm kích mà còn lao vào cắn nuốt xương máu của bạn.
Ta không muốn làm Thánh mẫu.
14
"Bạch Như Ý."
Ta đáp lại một tiếng rồi lại im lặng.
Sau đó duỗi duỗi xương tay, vặn xương đùi tự mình đứng lên.
Nghe tiếng xương khớp lạch cạch, Tô Chính Thanh nhìn sang, hắn nói:
"Ngươi ngồi xuống đi đã."
Một lần nữa biến thành bộ xương trắng, khóc.
Trái tim không tồn tại đập mạnh lên một cái
Ta quấn bộ xương khô trong đạo bào, rụt cổ lại, thấp giọng hỏi:
"Da của ta có còn sửa được không?"
Nó đã bị đám người kia nấu đến đỏ au rồi.
Lông mày Tô Chính Thanh dãn ra, an ủi ta:
"Còn sửa được."