06

Ta rung chuông như điên.

Sao bảo rung chuông gọi Tô Chính Thanh tới?

Thế quái nào càng rung yêu quái hiện hình lẹ hơn vậy.

Con nhện tinh nửa người nửa nhện híp mắt cười rộ lên:

"Ui chao, trần đời này ta chưa gặp con bạch cốt tinh nào nhát gan như ngươi.”

"..."

"Bộ da đẹp phết đấy, ngươi lấy nó ở đâu vậy?"

"..."

Ta kẹt cứng ngắc trong lớp mạng nhện của nàng ta, chuông trong tay bị ném rơi trên đất.

Không khí xung quanh tràn ngập mùi tà khí, mùi không được thơm cho lắm, cảm giác như sắp ngạt thở tới nơi rồi vậy.

Ta cố gắng hít thở: "Ngươi bắt ta làm gì? Yêu quái với nhau.” Chúng ta có thể chung sống hòa thuận mà.

Nhện tinh vẫn miệt mài phun tơ, dệt cái mạng nhện mới:

“Nếu không bắt ngươi, tên đạo sĩ kia làm sao có thể rơi vào bẫy?”

Nàng ta đợi mãi đợi mãi, đợi đến mức không còn kiên nhẫn, nóng nảy cầm chuông lên lắc mạnh: “Cái chuông nát này của ngươi có tác dụng không đấy?”

Xương cốt ta sắp gãy tới nơi rồi: “Ta cũng thấy không ổn, hay bây giờ ngươi tạm thời cho ta xuống trước được không?”

Thấy ta chẳng có tí công kích nào, nàng ta vô cùng tốt bụng thả cho ta xuống.

Ta nằm liệt trên tấm mạng của nàng ta, xoa xoa cổ tay mình.

“…Tại sao người đàn ông kia lại có thai?”

Nhện tinh cười nhạo: "Hắn ta ăn thịt con gái mình xong thì điên khùng cầu xin ta cho con bé đó sống lại."

“Vậy sao hắn lại…”

“Trên đời chẳng phải có câu “Hưng, bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!” hay sao? Mà đau khổ nhất hẳn là đồng loại tàn sát ăn thịt lẫn nhau.”

(Cổ nhân quan niệm thiên hạ hưng thì bách tính khổ, thiên hạ vọng bách tính càng lầm than. Câu này có từ thời tam quốc, có lẽ tác giả lấy bối cảnh chiến tranh, nạn đói, đói đến mức phải ăn con mình ý. Bản dịch lấy từ nguồn: thivien . net)

Ta phủi phủi tơ nhện trên chân mình:

“Vậy cái thứ trong bụng hắn ta…”

"Là ác hồn của con gái hắn."

Ta ngước mắt, hướng lên trên: “Nghe được chưa, Tô Chính Thanh?”

07

Yêu tinh nhện mới chỉ kịp phóng ánh mắt lạnh lẽo của mình tới thì Tô Chính Thanh đã nhanh như cắt mà lao đến túm lấy cổ áo ta, kéo ta ra khỏi mạng nhện.

"Thất lễ."

Hắn ta thấp giọng nói một câu, sau đó ôm lấy eo ta, nhảy lên không trung.

Ta túm chặt đạo bào trắng trước ngực hắn, nhắm chặt hai mắt.

“Giờ đi tìm ác hồn kia à?”

"Ừ"

Ta chợt nhớ ra: “Còn cái chuông của ta…”

Giọng hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn, tựa như vài phần lạnh lẽo trước đây đã bị gió cuốn đi bớt.

"Cái đó không được tốt lắm. Hôm khác cho cô cái tốt hơn.”

"Cảm ơn."

08

Mỗi lần nhìn thấy Tô Chính Thanh thi triển thuật pháp, ta đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Úm ba la xì bùa.

Sáng lấp la lấp lánh.

Bụng người đàn ông kia dần dần xẹp xuống, hắn ta đau đớn la hét, cuối cùng chỉ hỏi:

“Con bé có tha thứ cho ta không?”

Tô Chính Thanh không trả lời, liếc hắn một cái, nhận lấy túi tiền xoay người bước về phía ta.

Lúc bốn mắt chạm nhau, hình như khuôn mặt bình tĩnh ngàn năm như một của hắn ta hơi ửng đỏ.

"Ngươi lợi hại quá đi!"

Đôi mắt hắn hơi nheo nheo lại, giơ tay đưa một cái chuông mới cho ta.

"Cái này có thể dùng để đưa tin."

Lại thêm một cái vòng nữa?

09

"Lão đạo sĩ, đạo mà Tô Chính Thanh đang tu chính là giúp đỡ thiên hạ à?"

"Gần gần thế."

“…Cho nên, vai trò của ta là giúp hắn nhận ra cái gì nên giúp, cái gì không nên giúp, phải không?”

"Có thể nói vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play