Sau biến cố gia đình ấy,dì anh sợ nó có thể ảnh hưởng đến anh sau này liền đưa anh ra nước ngoài du học.

Tôi vẫn nhớ nhày hôm ấy trời mưa to,tưởng chừng như không có hồi kết,chúng tôi ngồi đối diện nhau không nói câu nào

“Anh sẽ ra nước ngoài du học”- anh mở lời

“Vậy bao giờ anh đi”- tôi đáp

“Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 2h chiều mai”

“Vậy em sẽ đến tiễn anh”

“Ừm”

Sau đó chúng tôi lại rơi vào im lặng tuy không ai nói nhưng có lẽ chúng tôi đền hiểu câu chuyện của chúng tôi đến đây là kết thúc 

Chiều hôm sau tôi đến sân bay như đã hẹn đến nơi tôi thấy anh cùng với dì anh.Tôi chạy đến chào hỏi,nói chuyện một lúc cô đi ra nơi khác để cho chúng tôi không gian riêng

Tôi dặn dò anh cẩn thận nhớ giữ gìn sức khỏe rồi cả hai lại rơi vào im lặng một lúc rồi tôi lại căn dặn anh cẩn thận một lần nữa lúc tôi định tở về anh bỗng nói:

“Chờ anh”

Tôi sững người 

“Được.Em chờ”- tôi vui vẻ đáp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play