Kẻ bắt nạt tôi lại yêu tôi

Chương 5: Bước tiến chập chững


5 ngày


 

Thời gian tiếp tục trôi qua, và trong những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ dần trở nên thân thiết hơn. Họ gặp nhau thường xuyên hơn, không chỉ ở thư viện mà còn trong các giờ ra chơi, nơi họ cùng nhau thưởng thức những chiếc bánh ngọt ở quán cà phê gần trường. Sự gần gũi ấy làm cả hai dần quên đi những khoảng cách, và những bức tường mà trước đây họ dựng lên để bảo vệ bản thân cũng bắt đầu đổ vỡ.

Một buổi chiều thứ Sáu, khi cơn mưa nhẹ rơi, Nguyệt Phỉ và Tiêu Phong cùng nhau đến một buổi triển lãm nghệ thuật ở trung tâm thành phố. Nguyệt Phỉ vô cùng hào hứng khi biết rằng có nhiều tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ trẻ đang được trưng bày. Cô yêu thích nghệ thuật và thường tự vẽ những bức tranh của riêng mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô được thấy những tác phẩm của những người khác.

“Cậu có thích không?” Tiêu Phong hỏi khi nhìn thấy Nguyệt Phỉ say sưa ngắm nhìn một bức tranh lớn được vẽ bằng màu nước.

“Rất thích! Bức tranh này thật tuyệt,” cô thốt lên, đôi mắt sáng rực lên như ánh đèn. “Tớ ước mình có thể vẽ được như thế này.”

Tiêu Phong cười, cảm nhận được niềm đam mê của cô. “Tớ không biết nhiều về nghệ thuật, nhưng tớ nghĩ cậu có thể làm được. Cậu có tài mà.”

Nguyệt Phỉ ngượng ngùng quay đi, không biết nên đáp lại như thế nào. Cô cảm thấy hạnh phúc khi Tiêu Phong tin tưởng vào khả năng của mình. Họ tiếp tục tham quan triển lãm, thảo luận về từng tác phẩm, và Nguyệt Phỉ dần nhận ra rằng bên cạnh Tiêu Phong, cô cảm thấy mình tự do hơn trong việc thể hiện cảm xúc.

Khi họ ra khỏi triển lãm, trời đã ngớt mưa, để lại những giọt nước đọng trên lá cây và những con đường bóng loáng. Tiêu Phong quyết định dẫn Nguyệt Phỉ đến một công viên gần đó, nơi mà anh biết có những con đường rợp bóng cây và những bãi cỏ xanh mướt.

Họ ngồi trên một chiếc ghế đá bên hồ, nơi có những chú vịt bơi lội. Không khí trong lành và yên bình khiến cả hai cảm thấy thoải mái. “Cậu biết không, khi gặp cậu, tớ đã không nghĩ rằng mình sẽ có một người bạn như cậu,” Tiêu Phong mở lời, nhìn ra mặt hồ. “Tớ đã có những kỷ niệm không vui trong quá khứ, và tớ nghĩ sẽ không bao giờ tìm được ai hiểu mình.”

Nguyệt Phỉ im lặng lắng nghe. “Tớ cũng vậy. Cuộc sống không dễ dàng với tớ, nhưng những người bạn như cậu đã khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.”

“Cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội. Tớ thật sự trân trọng điều đó,” Tiêu Phong nói, ánh mắt anh quay sang cô, lấp lánh sự chân thành.

Cả hai lại im lặng, nhưng lần này không còn là sự ngại ngùng mà là sự thấu hiểu. Nguyệt Phỉ cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ với Tiêu Phong, như thể giữa họ đã hình thành một sợi dây vô hình không thể tách rời.

Sau buổi chiều hôm đó, họ bắt đầu cùng nhau tham gia nhiều hoạt động khác nhau: học nhóm, đi xem phim hay đơn giản là ngồi cùng nhau ở quán cà phê, trao đổi về những cuốn sách mà họ thích. Tiêu Phong nhận ra rằng, những cảm xúc mà anh dành cho Nguyệt Phỉ không chỉ là sự quý mến mà còn có một phần tình cảm sâu sắc hơn. Anh muốn làm gì đó để chứng minh rằng cô là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.

Một ngày nọ, trong khi cả hai đang ngồi ở quán cà phê, Tiêu Phong bất ngờ hỏi: “Nguyệt Phỉ, cậu có muốn tham gia một cuộc thi vẽ không?”

Nguyệt Phỉ ngạc nhiên. “Cuộc thi vẽ? Tớ không biết liệu mình có đủ khả năng tham gia hay không.”

“Cậu hãy cứ thử sức. Tớ tin rằng cậu có thể làm được,” Tiêu Phong khuyến khích, sự quyết tâm trong giọng nói của anh khiến Nguyệt Phỉ cảm thấy phấn chấn.

“Được rồi, tớ sẽ thử,” Nguyệt Phỉ nói, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm. “Nhưng tớ sẽ cần cậu hỗ trợ tớ trong suốt quá trình.”

“Chắc chắn rồi! Tớ sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp cậu,” Tiêu Phong đáp, lòng đầy phấn khích.

Kể từ đó, Nguyệt Phỉ bắt đầu tập trung vào việc chuẩn bị cho cuộc thi. Tiêu Phong luôn bên cạnh, giúp đỡ cô và động viên cô trong từng bước đi. Họ đã dành rất nhiều buổi tối bên nhau, với những buổi vẽ tranh không ngừng nghỉ, và mỗi lần Nguyệt Phỉ hoàn thành một tác phẩm, Tiêu Phong lại nhiệt tình khen ngợi, khuyến khích cô thêm sức mạnh.

Những tuần tiếp theo trôi qua, sự gắn kết giữa hai người ngày càng trở nên sâu sắc. Nguyệt Phỉ dần cảm thấy thoải mái khi chia sẻ những kỷ niệm buồn trong quá khứ với Tiêu Phong, trong khi Tiêu Phong cũng mở lòng hơn về những nỗi sợ hãi của mình. Họ giúp nhau vượt qua những khó khăn, và cùng nhau xây dựng một tình bạn mạnh mẽ.

Cuối cùng, ngày cuộc thi vẽ cũng đến. Nguyệt Phỉ cảm thấy hồi hộp và lo lắng, nhưng Tiêu Phong luôn bên cạnh, động viên cô bình tĩnh. “Cậu chỉ cần thể hiện những gì cậu đã vẽ. Dù kết quả thế nào, tớ luôn tin tưởng cậu,” anh nói, nắm chặt tay cô.

Nguyệt Phỉ hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Tiêu Phong. Cô biết rằng, không chỉ cuộc thi mà còn nhiều điều hơn thế đang chờ đợi cô phía trước. Cô quyết tâm mang đến cho chính mình một bức tranh không chỉ là tác phẩm nghệ thuật mà còn là một phần của hành trình mà cô đang sống.

Khi Nguyệt Phỉ bước vào không gian triển lãm, cảm giác hồi hộp lại dâng lên, nhưng bên trong cô có một nguồn động lực to lớn. Cô đã sẵn sàng, không chỉ cho cuộc thi mà còn cho những điều tốt đẹp hơn trong tương lai, bên cạnh người bạn Tiêu Phong mà cô đã dần mở lòng. 

Giây phút ấy, cô hiểu rằng không chỉ có nghệ thuật mà còn cả tình bạn, tình cảm mà họ dành cho nhau, sẽ là điều làm phong phú thêm cuộc sống của họ. Cuộc thi không chỉ là một thử thách, mà còn là bước ngoặt đánh dấu một chương mới trong cuộc đời họ, với đầy những hy vọng và ước mơ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play