Kẻ bắt nạt tôi lại yêu tôi

Chương 6: Giấc mơ và hiện thực


5 ngày


 

Ngày diễn ra cuộc thi vẽ, không khí trong trung tâm triển lãm tràn đầy sự hồi hộp và phấn khích. Nguyệt Phỉ và Tiêu Phong cùng nhau chuẩn bị, Nguyệt Phỉ mặc một chiếc váy trắng giản dị nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của cô. Trong khi đó, Tiêu Phong diện một chiếc áo phông và quần jeans thoải mái, nhưng ánh mắt anh chứa đựng sự nghiêm túc và quyết tâm.

Khi bước vào hội trường, Nguyệt Phỉ cảm thấy tim mình đập mạnh. Mọi thứ xung quanh thật ồn ào, những người tham gia và khách tham quan đang nói chuyện rôm rả, khung cảnh bừng sáng với những tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí ngập tràn nghệ thuật.

“Cậu làm được,” Tiêu Phong nhẹ nhàng động viên, bàn tay anh nắm chặt bàn tay Nguyệt Phỉ, truyền cho cô một nguồn động lực. “Chỉ cần thể hiện bản thân mình, không cần phải lo lắng về kết quả.”

Nguyệt Phỉ mỉm cười, nhưng trong lòng cô vẫn dậy lên cảm giác hồi hộp. Cô biết rằng đây là một cơ hội quý giá để cô thể hiện tài năng của mình, nhưng đồng thời, áp lực từ việc phải đạt thành tích tốt cũng khiến cô bồn chồn.

Khi bước vào khu vực triển lãm, Nguyệt Phỉ nhìn thấy bức tranh của mình được treo trang trọng giữa những tác phẩm khác. Bức tranh mang tên “Giấc mơ của em”, thể hiện hình ảnh những cánh hoa nở rộ trong ánh sáng mặt trời, với màu sắc rực rỡ và đường nét mềm mại. Cô đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thiện tác phẩm này, và nó không chỉ là một bức tranh mà còn là một phần của tâm hồn cô.

Tiêu Phong đứng cạnh cô, ánh mắt tự hào và ấm áp. “Bức tranh thật đẹp, Nguyệt Phỉ. Tớ tin chắc rằng mọi người sẽ yêu thích nó,” anh nói, khiến Nguyệt Phỉ cảm thấy hạnh phúc.

“Cảm ơn cậu,” Nguyệt Phỉ thì thầm, cảm giác sự ủng hộ từ Tiêu Phong chính là nguồn động lực lớn nhất cho cô. 

Cuộc thi chính thức bắt đầu, các nghệ sĩ lần lượt giới thiệu tác phẩm của mình. Nguyệt Phỉ cảm thấy hồi hộp nhưng cũng rất háo hức. Cuối cùng, đến lượt cô. Cô bước lên sân khấu, đối diện với những ánh mắt chờ đợi từ khán giả.

“Xin chào mọi người, tớ là Nguyệt Phỉ,” cô nói, giọng hơi run nhưng quyết tâm. “Bức tranh của tớ mang tên ‘Giấc mơ của em’. Nó thể hiện những ước mơ và hy vọng của tớ về cuộc sống, nơi mà cái đẹp luôn hiện diện và mọi thứ đều có thể nở rộ.”

Khi cô nói, ánh mắt Tiêu Phong luôn hướng về phía cô, ánh sáng từ ánh đèn chiếu rọi làm nổi bật gương mặt của cô. Nguyệt Phỉ cảm thấy sự hồi hộp trong lòng dần tan biến, nhường chỗ cho sự tự tin và cảm xúc.

Sau khi giới thiệu, Nguyệt Phỉ quay trở lại vị trí của mình, và lúc này, cô cảm nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ khán giả. Tiếng vỗ tay vang lên như những làn sóng cuốn lấy cô, khiến cô cảm thấy tràn đầy sức sống.

Cuộc thi kết thúc, và cả hai cùng ngồi chờ kết quả. Nguyệt Phỉ cảm thấy hồi hộp khi nghe những tên người chiến thắng được công bố. Khi người dẫn chương trình công bố danh sách giải thưởng, Nguyệt Phỉ nín thở.

“Giải Nhất trong cuộc thi vẽ hôm nay thuộc về... Nguyệt Phỉ với tác phẩm ‘Giấc mơ của em’!”

Khoảnh khắc đó như một giấc mơ trở thành hiện thực. Nguyệt Phỉ không thể tin vào tai mình. Cô quay sang Tiêu Phong, nước mắt đã rưng rưng. “Tớ... tớ đã thắng!”

Tiêu Phong nhảy lên, ôm chầm lấy Nguyệt Phỉ. “Cậu làm được! Tớ đã nói mà, bức tranh của cậu rất đặc biệt!”

Trong giây phút ấy, mọi thứ như ngừng lại. Nguyệt Phỉ cảm thấy một niềm hạnh phúc tột độ trào dâng trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được một giải thưởng, nhưng giờ đây, điều đó không chỉ đến từ tài năng mà còn từ những nỗ lực không ngừng nghỉ của chính bản thân.

Sau lễ trao giải, Nguyệt Phỉ đứng một mình bên bức tranh của mình, trong khi Tiêu Phong ra ngoài để gọi điện cho gia đình và bạn bè, thông báo tin vui. Cô nhìn ngắm tác phẩm, cảm nhận được những gì mình đã gửi gắm vào đó.

“Cảm ơn, Tiêu Phong,” Nguyệt Phỉ lẩm bẩm, như thể bức tranh đang thấu hiểu những gì cô cảm thấy. Cô biết rằng không chỉ có tài năng, mà còn là sự động viên của Tiêu Phong đã giúp cô vượt qua những lo lắng và tự ti để vươn tới ước mơ của mình.

Khi Tiêu Phong quay lại, anh thấy Nguyệt Phỉ đứng lặng lẽ bên bức tranh, ánh mắt cô rạng ngời niềm hạnh phúc. “Cậu thấy không? Tớ đã nói là cậu có thể làm được mà!” Tiêu Phong nói, giọng anh đầy tự hào.

“Cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ,” Nguyệt Phỉ đáp, ánh mắt cô sáng lên. “Nếu không có cậu, có lẽ tớ đã không dám tham gia cuộc thi này.”

“Cậu xứng đáng với mọi thứ,” Tiêu Phong nói, đôi mắt anh lấp lánh. “Tớ đã học được rất nhiều từ cậu. Tớ không chỉ có được một người bạn, mà còn là một nguồn cảm hứng.”

Bầu không khí giữa họ trở nên thật đặc biệt. Nguyệt Phỉ cảm nhận được sự gắn bó ngày càng sâu sắc, và trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng những gì họ đang xây dựng không chỉ là tình bạn mà còn là một thứ gì đó hơn thế nữa.

Trên đường về nhà, Nguyệt Phỉ đi bên cạnh Tiêu Phong, trong lòng cô dâng trào những cảm xúc không thể diễn tả. Họ trò chuyện về tương lai, về những ước mơ và những dự định. Nguyệt Phỉ thậm chí dám mơ tới việc mở một triển lãm cá nhân cho các tác phẩm của mình.

“Cậu có muốn cùng tớ tổ chức một buổi triển lãm không?” Nguyệt Phỉ hỏi, cảm giác hồi hộp lại xuất hiện.

“Chắc chắn rồi! Tớ sẽ là người đầu tiên mua vé vào cửa,” Tiêu Phong đáp, khiến Nguyệt Phỉ bật cười.

Những ngày sau đó, Nguyệt Phỉ tiếp tục vẽ, và Tiêu Phong luôn bên cạnh, giúp cô tìm hiểu thêm về nghệ thuật. Họ cùng nhau tham gia các lớp học, tìm hiểu về các kỹ thuật vẽ mới và khám phá thế giới nghệ thuật đầy màu sắc. 

Mỗi ngày trôi qua, tình cảm giữa họ càng trở nên sâu sắc hơn. Nguyệt Phỉ không chỉ tìm thấy một người bạn, mà còn tìm thấy một người có thể hiểu và chấp nhận cô như chính bản thân mình. Cô không còn lo lắng về quá khứ hay những nỗi sợ hãi, vì bên cạnh cô luôn có Tiêu Phong.

Một buổi tối, khi họ ngồi cùng nhau trên một bãi cỏ, Nguyệt Phỉ bất chợt hỏi: “Tiêu Phong, cậu có nghĩ rằng tình bạn của chúng ta có thể phát triển thành một điều gì đó hơn thế không?”

Tiêu Phong nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng một sự chân thành. “Tớ hy vọng vậy. Tớ cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt giữa chúng ta, và tớ muốn tìm hiểu thêm về cảm xúc đó.”

Nguyệt Phỉ đỏ mặt, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Tớ cũng vậy. Có lẽ... có lẽ chúng ta nên cho nhau một cơ hội.”

Trong khoảnh khắc ấy, giữa những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, Nguyệt Phỉ và Tiêu Phong hiểu rằng họ đang bước vào một giai đoạn mới trong mối quan hệ của mình. Đó không chỉ là tình bạn mà còn là một hành trình khám phá tình yêu đang bắt đầu nảy nở trong trái tim họ. Cả hai đều sẵn sàng cho những điều tốt đẹp phía trước, cùng nhau vẽ nên một bức tranh đẹp về tình yêu và cuộc sống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play