Kẻ bắt nạt tôi lại yêu tôi

Chương 4: Mảnh ghép cảm xúc


5 ngày


 

Thời gian trôi qua, Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ ngày càng trở nên thân thiết hơn. Những buổi đi dạo sau giờ học trở thành thói quen, và cả hai bắt đầu chia sẻ những câu chuyện, những kỷ niệm từ quá khứ. Dù Nguyệt Phỉ vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhưng cô dần mở lòng hơn với Tiêu Phong. Anh không còn chỉ là một kẻ bắt nạt mà là một người bạn, một người mà cô có thể tin tưởng.

Một chiều thứ Bảy, khi cả hai đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần trường, Tiêu Phong quyết định thử thách mối quan hệ này bằng cách đặt một câu hỏi mà anh đã muốn hỏi từ lâu.

“Nguyệt Phỉ, nếu có một điều ước, cậu sẽ ước điều gì?” Tiêu Phong hỏi, mắt anh ánh lên sự tò mò.

Nguyệt Phỉ khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lộ vẻ trầm tư. “Tớ ước rằng mình có thể sống một cuộc đời bình yên, không có đau thương hay tổn thương. Mình chỉ muốn được học hành, làm những điều mình yêu thích.”

“Nghe thật đơn giản, nhưng không dễ dàng chút nào,” Tiêu Phong đáp, cảm thấy một nỗi buồn lướt qua trong lời nói của cô. “Còn cậu, cậu có ước gì không?”

Nguyệt Phỉ cười nhẹ, nhưng có chút châm biếm. “Tớ không biết nữa. Có lẽ ước gì đó giúp tớ thoát khỏi những trò đùa vô nghĩa, và không phải lo lắng về việc mình có thể làm bạn với một kẻ bắt nạt như cậu.”

Tiêu Phong nghe vậy chỉ biết cười gượng. Dù không thể phủ nhận những sai lầm trong quá khứ, nhưng anh cảm thấy một điều gì đó ấm áp hơn trong những lời nói của Nguyệt Phỉ. Cô không còn sợ hãi hay né tránh anh, mà thay vào đó, cô sẵn sàng mở lòng và châm biếm chính những kỷ niệm đau thương.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê tạo nên không gian gần gũi. Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ tiếp tục trò chuyện, từng chút một khám phá thế giới của nhau. Anh kể về đam mê bóng rổ, những trận đấu mà anh từng tham gia và sự thất bại lần đầu tiên khi không đủ can đảm để đối mặt với thất bại. Nguyệt Phỉ cũng chia sẻ về sở thích vẽ tranh, những tác phẩm mà cô từng gửi tham gia cuộc thi nhưng không bao giờ đạt giải.

“Khi nào cậu cho tớ xem tranh của cậu?” Tiêu Phong hỏi, ánh mắt tràn đầy tò mò.

“Có thể là một ngày nào đó,” Nguyệt Phỉ đáp, hơi ngại ngùng. “Tớ không tự tin lắm về chúng.”

“Cậu không cần phải tự ti. Tớ tin rằng cậu có tài năng,” Tiêu Phong khẳng định. “Và tớ muốn thấy nó.”

Nguyệt Phỉ cảm thấy một sự ấm áp trong lời nói của anh. Những lời động viên nhẹ nhàng ấy khiến cô cảm thấy mình có giá trị hơn. Dù vẫn có một phần nghi ngại về quá khứ, nhưng cô biết rằng Tiêu Phong đang cố gắng.

Khi ra về, Tiêu Phong bất ngờ nắm lấy tay Nguyệt Phỉ, kéo cô lại gần. “Cậu muốn đi dạo một chút nữa không? Chúng ta có thể đi bộ về nhà.”

Nguyệt Phỉ nhìn vào mắt anh, không biết nên từ chối hay chấp nhận. Cảm giác tim đập loạn xạ khiến cô hoang mang. Nhưng cuối cùng, cô quyết định đi cùng. Họ cùng nhau bước đi dưới ánh đèn đường, những cuộc trò chuyện vui vẻ tiếp diễn.

Đến gần nhà Nguyệt Phỉ, cả hai dừng lại trước cổng. Một bầu không khí ngập tràn sự ngại ngùng nhưng ấm áp bao trùm. Tiêu Phong cảm thấy một điều gì đó đang dâng trào trong lòng, một cảm giác anh chưa từng trải qua trước đây. Nguyệt Phỉ cũng vậy, cô cảm nhận được sự khác lạ trong không khí, như thể mọi thứ đang dần thay đổi.

“Cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tớ hôm nay,” Nguyệt Phỉ nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chân thành.

“Cảm ơn cậu đã cho tớ một cơ hội,” Tiêu Phong đáp, ánh mắt anh rực sáng. “Tớ hy vọng chúng ta có thể tiếp tục như vậy.”

Nguyệt Phỉ mỉm cười, và trong khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó đã thay đổi trong tâm hồn họ. Tiêu Phong cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn, như thể anh muốn nói ra những điều mà mình đã giữ kín. Nhưng ngay lúc ấy, một chút lo lắng lại kéo anh lại, sợ rằng mình sẽ làm tổn thương cô thêm một lần nữa.

“Tạm biệt, Nguyệt Phỉ,” anh nói, rồi quay lưng bước đi, nhưng không quên liếc nhìn lại cô một lần nữa. 

Nguyệt Phỉ đứng đó, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc không thể diễn tả. Cô tự hỏi mình có đang mở lòng với Tiêu Phong hay không? Dù đã trải qua nhiều đau thương, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, giữa những trò đùa vô nghĩa ấy, dường như đã có một thứ tình cảm nào đó đang bắt đầu nảy nở.

Những ngày sau đó, Tiêu Phong và Nguyệt Phỉ vẫn tiếp tục gặp gỡ và trò chuyện. Mối quan hệ giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn, nhưng vẫn còn đó những rào cản mà cả hai chưa dám vượt qua. Trong lòng Tiêu Phong, anh luôn cảm thấy cần phải bảo vệ Nguyệt Phỉ, bù đắp cho những tổn thương mà mình đã gây ra, còn Nguyệt Phỉ cũng bắt đầu cảm thấy có một tình cảm đặc biệt dành cho anh.

Một buổi chiều, khi cả hai cùng nhau ở thư viện, Tiêu Phong bỗng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Phỉ, lòng dấy lên một sự kiên quyết. “Nguyệt Phỉ, có lẽ tớ không phải là người hoàn hảo, nhưng tớ muốn được làm bạn với cậu, và nếu có thể, tớ muốn hơn thế nữa.”

Nguyệt Phỉ khựng lại, ánh mắt cô tràn đầy ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cô thấy Tiêu Phong thật sự nghiêm túc. Cô không biết phải đáp lại thế nào, nhưng trong lòng lại dấy lên những cảm xúc mà bấy lâu nay cô đã cố chôn giấu. 

“Hãy cho tớ thời gian,” cô nhẹ nhàng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. “Tớ cần thời gian để hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình.”

Tiêu Phong gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm khi nhận ra rằng Nguyệt Phỉ không hoàn toàn từ chối anh. Trong lòng, anh biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng anh sẵn sàng chờ đợi, bởi vì tình cảm mà anh dành cho Nguyệt Phỉ là chân thành và sâu sắc.

Cả hai đứng im lặng, giữa không gian thư viện tĩnh mịch, cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình. Họ biết rằng mối quan hệ của mình đang ở giai đoạn mới, một giai đoạn đầy hứa hẹn và cũng nhiều thử thách. Nhưng cả hai đều có một điều chắc chắn: tình cảm giữa họ đã bắt đầu nảy nở, và cả hai đều sẵn sàng khám phá những mảnh ghép cảm xúc còn thiếu trong cuộc sống của nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play